Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1168 - Chương 1156: Tự Mình Xuất Chiến

Bất Diệt Long Đế Chương 1156: Tự mình xuất chiến

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

- Ha ha...

Khương Ỷ Linh cười nhạt, liếc Dạ Lạc một cái nói:

- Trở về ta và Hồng Ngư sẽ hàn huyên một chút, nói cho nàng biết ngươi chung tình đến cỡ nào, hì hì!

Gương mặt Dạ Lạc lập tức trở nên trắng bệch, vội vàng chắp tay thi lễ với Khương Ỷ Linh nói:

- Bà cô của ta, ngươi tha cho ta đi...

Trong lúc cười nói, mọi người đã tiến vào một tòa trang viên to lớn, những người Lục Ly phái tới đều ở trong này. Mông Trí và người của Mãnh Mã Tộc, Thái Thản Tộc cũng ở bên trong, thế nhưng gian phòng quá thấp, nên bọn họ chỉ có thể ngồi xếp bằng ở trên bãi đất trống.

Đám người Bạch Cô, Tử Liên Nhi, Dạ Tra cũng ở đây, sau khi Lục Ly tiến vào chào hỏi mọi người một tiếng, liền triệu tập đám người Dạ Tra, bắt đầu sắp xếp công việc.

Lôi trưởng lão phân phát một ít bản đồ cho mọi người và rất nhiều đan dược giải độc, trừ Vu Thần độc khó giải ra, những Vu độc còn lại đều có thể giải.

Đám người Dạ Tra dồn dập lĩnh mệnh, bọn họ là thám báo tốt nhất, tự nhiên không từ chối chuyện dò xét. Dạ Tra lập tức mang theo bốn vị trưởng lão âm thầm ngồi truyền tống trận, truyền tống vào trong sơn động bí mật, bắt đầu dò xét tình hình chung quanh.

Đám người Lục Ly ngồi ở trong trang viên, lẳng lặng đợi chờ màn đêm buông xuống. Nhất định Thí Ma chiến trường là một cái tiểu thế giới cực lớn, phân chia ngày đêm, hơn nữa buổi tối mặt trăng còn là màu đỏ, được gọi là Huyết Nguyệt.

Sắc trời dần dần tối xuống, một vầng Huyết Nguyệt treo trên không trung, chiếu rọi cả mảnh đại địa này thành màu hồng, quả nhiên đại quân tứ tộc có động tĩnh.

Nếu công thành ban đêm mà nói... Vu Tộc sẽ dễ phóng độc, Ma Tộc dễ đánh lén hơn, vì vậy lúc trước và khoảng thời gian này tứ tộc thường tấn công mạnh vào buổi tối, còn ban ngày lại không hung tàn như vậy.

Đám người Lục Ly, Lục Nhân Hoàng, chấp pháp trưởng lão cùng lên tường thành, đại trận bảo hộ của Thí Thiên Thành không có mạnh như Thí Ma Thành, phía trên chỉ có một tầng ánh sáng màu lam, tản ra lam quang yếu ớt. Bị ánh sáng màu hồng của Huyết Nguyệt chiếu xạ, biến thành ánh sáng màu lam hồng, càng lộ ra vẻ quỷ dị.

- Rầm rầm rầm...

- Hưu hưu Hưu!

Man Tộc và Vũ Tộc dẫn đầu mà đến, toàn bộ Man Tộc cao vài chục trượng giống như những con cự thú, mỗi một lần di chuyển mặt đất đều bị rung động, dường như Thí Thiên Thành cũng bị lay động theo, trái tim trăm vạn quân sĩ bên trong nhảy lên.

Vũ Tộc mở ra hai cánh, lơ lửng giữa không trung, nhìn qua không thấy phần cuối. Cánh trắng xinh đẹp bị tia sáng Huyết Nguyệt bao phủ, tản ra màu đỏ nhàn nhạt, khiến Vũ Tộc thoạt nhìn vô cùng yêu dị.

Vu Tộc và Ma Tộc đi theo phía sau, tường thành Thí Thiên Thành rất cao, ước chừng mấy chục trượng. Đám người Lục Ly từ trên cao nhìn xuống, thấy đại quân trên hoang nguyên kéo dài thành một mảnh, không có phần cuối.

Trên tường thành có đầy quân sĩ nhân tộc, Lục Ly quan sát thấy sắc mặt rất nhiều quân sĩ đều có chút khó coi, hiển nhiên bị đại quân tứ tộc ép tới hoảng hốt bực mình, sinh lòng sợ hãi.

- Ô ô...

Bên phía tứ tộc vang lên tiếng gào tiến công, Man Tộc cuồng bạo tiến tới, trực tiếp vọt lên thành trì cao mấy chục trượng, mạnh mẽ vung liên chùy đánh lên vòng bảo hộ thành trì. Vũ Tộc xếp thành một hàng ở giữa không trung, bắn ra mưa tên...

- Oanh...

Vòng bảo hộ lập tức bắn tia sáng lấp lánh, năng lượng không ngừng tiêu hao. Sắc mặt tất cả võ giả trên tường thành, bên trong vòng bảo hộ đều trở nên khó coi, mặc dù có vòng bảo hộ ngăn cách, nhưng những liên chùy và mũi tên đầy trời này vẫn khiến họ có cảm giác sắp nện lên người bọn họ, khiến họ không kìm lại được trở nên căng thẳng và sợ hãi.

Lục Ly quan sát bên ngoài một hồi, ánh mắt nhìn về phía chấp pháp trưởng lão hỏi:

- Dựa theo lực độ công kích này, năng lượng đại trận bảo hộ Thí Thiên Thành, còn có thể chống đỡ được bao lâu?

- Nửa tháng!

Chấp pháp trưởng lão khẽ thở dài nói:

- Hai tháng trước, Vu Thần độc xuất hiện, chúng ta cũng không dám khinh thường xuất chiến. Thí Thiên Thành bị công kích liên tục hai tháng, năng lượng đã không còn nhiều lắm. Nếu như không có cách nào phá giải Vu Thần độc, hoặc là không cách nào kích sát Đại Ma Thần Ma Tộc mà nói... sớm muộn tứ thành cũng bị rơi vào tay giặc, sợ là đến lúc đó chính là tận thế của nhân tộc...

- Vậy thì không thể để cho bọn họ tiếp tục tiến công được!

Trên mặt Lục Ly lộ ra sát khí, trầm ngâm chốc lát nói:

- Ta quan sát chiến cuộc đến nửa đêm, đợi đám người Dạ Tra trở về, ta sẽ tự mình xuất chiến, kích sát một ít dị tộc, chặn đánh bọn họ công thành được không.

- Oanh...

Mắt đám trưởng lão Thí Ma Điện và quân sĩ xung quanh đều sáng lên, nghe nói Lục Ly có một món thần khí, ngay cả nhị điện chủ cũng không thể phá vỡ, Lục Ly chủ động xin chiến, tất cả mọi người vô cùng mong đợi.

Huyết Nguyệt treo trên cao, ánh sáng màu hồng chiếu khắp mắt đất, gió rét gào thét, đại địa thê lương.

Bốn phương tám hướng bên ngoài Thí Thiên Thành cổ kính đều là dị tộc, thân thể to lớn như núi của Man Tộc khiến người ta cảm thấy hít thở không thông, khuôn mặt dữ tợn càng khiến nội tâm bọn họ phát run, hơi thở bạo ngược khiến linh hồn rung động. Liên chuỳ to lớn mang theo tiếng rít lần lượt đánh lên vòng bảo hộ, tựa như đánh vào trái tim người ta vậy.

Mũi tên bay múa đầy trời, trên bầu trời toàn là Vũ Tộc. Mặc dù bộ dạng bọn họ nhìn rất đẹp, nhưng ở dưới Huyết Nguyệt chiếu rọi, lại lộ ra vẻ vô cùng yêu dị, giống như từng đám u hồn từ trong Minh Giới chui ra, muốn lấy hồn phách của toàn bộ võ giả bên trong thành.

Trong đó còn có Vu Tộc cất giấu khói độc, Ma Tộc như ẩn như hiện giấu đầu lòi đuôi, đôi con ngươi đỏ ngầu kia, giống như từng đám lệ quỷ ở âm phủ, khiến người ta rợn tóc gáy.

Trên tường thành, nóc pháo đài, giữa không trung, đều là quân sĩ và cường giả nhân loại, bọn họ nhìn dị tộc bên ngoài vòng bảo hộ, khuôn mặt lộ vẻ ngưng trọng. Giờ khắc này bọn họ đều cảm giác mình giống như kiến hôi bị nhốt ở trong bình, bên ngoài toàn là hổ lang, rất nhiều người còn có một chút hoảng hốt, có một chút tuyệt vọng không hiểu. Hơi thở tiêu cực lan tràn bên trong thành trì, càng lúc càng lây nhiễm ra nhiều người, quân tâm sĩ khí bên trong thành không ngừng trượt xuống...

Bình Luận (0)
Comment