Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 117 - Chương 117: Tránh Đi

Bất Diệt Long Đế Chương 117: Tránh đi

Huyền kình có thể giống như thuỷ triều lũ lượt tràn vào cánh tay, trước kia hắn không biết cách sử dụng này, giờ đây mới đột nhiên khai khiếu. Hắn đã cảm ngộ ra được ý tứ của đoạn văn tự khó hiểu nhất trong bí tịch Bôn Lôi Huyền Kỹ.

Hưu!

Tiếng xé gió lần nữa vang lên trước mặt, tay Lục Ly vẫn cứ đang run rẩy, máu tươi nơi khóe miệng cũng còn chưa lau đi. Nhưng thời này khắc này mắt hắn lại sáng rực lên, tựa như ngôi sao sáng nhất giữa trời đêm.

- Tiểu Bạch, ngươi tránh đi!

Lục Ly nhẹ giọng nói một câu, nơi ngực một đạo bóng trắng chớp qua, xông vào trong khe mương gần đó.

Hây!

Lục Ly đứng lên, hai chân ghìm xuống, hai tay nắm trường đao trùng trùng chém tới giày đồng đang gào thét mà đến. Khoảnh khắc Thiên Lân Đao và giày đồng đụng nhau, cánh tay hắn khẽ sáng lên, tiếp đó liên tục lóng lánh năm lần, Thiên Lân Đao huyễn hóa thành thiểm điện, chỉ trong một nhịp thở bất thần chém ra năm đao.

Ầm!

Lần này Lục Ly không bay ra sau, ngược lại Thanh trưởng lão bị hung hăng nện bay, dù Lục Ly chỉ có thể thành công vận dụng năm tia huyền kình, nhưng lực lượng lại được đến tăng phúc năm lần, lực đạo chí ít đề thăng năm thành, trong thời gian ngắn như thế liên tục bổ ra năm đao, Thanh trưởng lão sao mà đỡ được?

Hây!

Hai chân Lục Ly lần nữa trầm xuống, tung người bay lên, Thiên Lân Đao nhắm chuẩn Thanh trưởng lão vừa mới bò dậy trên đất, trùng trùng chém xuống.

Một thân chiến lực Thanh trưởng lão nằm hết trên đùi, trong tay không có Huyền khí làm sao có thể cứng đối cứng với hắn, đành phải lăn lộn một vòng trên đất, hiểm hiểm tránh ra công kích từ Lục Ly.

- Tiểu Bạch!

Lục Ly khẽ quát một tiếng, trường đao như sóng biển, một đao lại tiếp một đao chém xuống Thanh trưởng lão, khiến cho Thanh trưởng lão chỉ còn biết lăn lộn dưới đất né tránh công kích, không cách nào đánh trả.

Hưu!

Mà đúng lúc này, từ khe mương gần đó, một đạo bóng trắng xông ra, thoáng chốc liền chui vào trong áo bào Thanh trưởng lão, bắn thẳng đến cổ hắn.

- A!

Thanh trưởng lão một mực lăn lộn tránh né trên đất, lại không ngờ được từ bên trong mương mánh bất ngờ phóng ra một con thú nhỏ, hơn nữa tốc độ thú nhỏ này còn quá nhanh, hắn căn bản không kịp phản ứng, cổ đã bị Tiểu Bạch gặm một khối lớn.

Hắn phẫn nộ vung tay chộp lên cổ, Lục Ly sao có thể để hắn thương hại Tiểu Bạch, Thiên Lân Đao quét ngang mà tới, chặt phăng cánh tay Thanh trưởng lão. Thiên Lân Đao lần nữa khẽ chuyển, trùng trùng gọt đi đầu lâu đối phương.

Thật ra đã không cần Lục Ly động thủ, cổ Thanh trưởng lão đã xuất hiện một lỗ máu sâu hoắm, mắt thấy sắp không sống nổi, bị Lục Ly chém ngang như thế, lập tức triệt để mất mạng.

Hồng hộc!

Xác định Thanh trưởng lão đã chết, Lục Ly đặt mông ngồi trên mặt đất lầy lội, thở dốc liên hồi, lần này nếu không phải cảm ngộ được Bôn Lôi Huyền Kỹ, sợ rằng hắn đã khó thoát tai kiếp.

- Hả?

Trên chiến xa hoàng kim phía nam vang lên một tiếng kinh ngạc, ánh mắt Tử Liên Nhi, người trên cổ có ấn ký đóa hoa đỏ chớp qua một tia dị sắc.

Bóng đêm mờ tối, dù nàng đã vận dụng huyền kỹ đặc thù, tăng cường thị lực, nhưng vẫn không thấy được quá rõ ràng.

Chẳng qua nàng có thể xác định, vừa rồi Lục Ly một mực bị Thanh trưởng lão đè lên đánh, mấy lần thiếu chút chết rồi, vậy mà không ngờ bỗng chốc lại chuyển bại thành thắng

Thanh trưởng lão là Thần Hải Cảnh hậu kỳ, điểm ấy từ tốc độ liền có thể dễ dàng phán đoán ra được, trong khi Lục Ly chỉ là một tên võ giả Thần Hải cảnh vừa mới đột phá, làm sao có thể giết ngược?

- A thúc, sao hắn thắng vậy?

Nam tử mặc chiến giáp hoàng kim bên cạnh nàng đảo mắt nhìn lại, kẻ sau cũng có chút ngạc nhiên, dừng một lát mới phản ứng nói:

- Vừa rồi ta không chú ý, ách... tiểu tử kia không ngờ lại giết được một cái Thần Hải Cảnh hậu kỳ?

Thật ra, trừ Tử Liên Nhi, căn bản không ai chú ý tới Lục Ly, tất cả đều dồn hết mọi chú ý vào đại chiến ở Nam viện. Chiến đấu bên này là kịch liệt nhất, cường giả cũng nhiều nhất, ai lại đi để ý một tên thiếu niên Thần Hải Cảnh chết sống?

- Triệu Côi, ngươi thật lớn mật!

Cũng lúc này, trong tòa thành bảo Liễu gia vang lên tiếng gầm thét như lôi đình, tiếp đó một đạo bóng đen tóe bắn mà ra, tốc độ nhanh như thiểm điện, chỉ mấy chớp mắt đã vọt tới trên quảng trường Nam viện.

- Tộc trưởng!

Vô số tiếng cuồng hỉ vang lên, chỉ riêng ánh mắt mấy người Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão là ảm đạm, bọn hắn rất rõ ràng, dùng đan dược cường hành thức tỉnh tộc trưởng, hậu quả chính là sẽ vĩnh viễn mất đi hắn.

- Liễu Như Phong?

Tộc trưởng Triệu gia Triệu Côi biến sắc, sắc mặt các vị tộc trưởng còn lại cũng chuyển vẻ ngưng trọng. Tộc trưởng Liễu gia Liễu Như Phong xưng bá Vũ Lăng thành hơn hai mươi năm, đè ép bọn hắn chỉnh chỉnh hơn hai mươi năm, đối với Liễu Như Phong, bọn hắn sợ hãi từ tận đáy lòng.

Dù cảnh giới Liễu Như Phong chỉ là Hồn Đàm cảnh đỉnh phong, nhưng Liễu Như Phong là chiến sĩ huyết mạch, có được huyết mạch tứ phẩm Viêm Hỏa, một khi phóng thích huyết mạch chiến kỹ, không ai ở đây có thể là đối thủ.

- Rốt cuộc cũng xuất hiện một tên võ giả ra hồn!

Bốn thiếu nữ trên phi thuyền thiết giáp bỗng chốc hưng phấn, các nàng có vẻ rất thường xuyên thấy được cường giả, vừa rồi chiến đấu giữa các Hồn Đàm cảnh bên dưới đều không khiến các nàng quá bận tâm, khí trường Liễu Như Phong rất mạnh, chiến lực tuyệt đối không kém.

Tử Liên Nhi và thiếu nữ váy vàng Dạ Vũ Hàm, cùng với đám hộ vệ bên cạnh đều chuyển mắt nhìn về phía Liễu Như Phong. Mặc dù Lục Ly có chút quỷ dị, nhưng chiến đấu đã kết thúc, không còn gì đáng để xem nữa.

Từ đầu đến cuối, đám người Tử Liên Nhi đều có chút khinh thường Lục Ly, bởi vì hắn không phải chiến sĩ huyết mạch, đối với gia tộc siêu cấp mà nói thì chẳng có chút giá trị gì.

Hưu!

Phía dưới Liễu Như Phong cuồng bạo vọt tới, hắn khóa chặt một tên cường giả Hồn Đàm cảnh ở cách gần nhất, là tộc trưởng Lỗ gia, Lỗ Thiên Hàng.

Không một lời nói nhảm, trực tiếp vút thẳng về phía đối phương. Nhị trưởng lão đang bị Lỗ Thiên Hàng đè lên đánh lập tức lui nhanh, giao lại chiến trường cho Liễu Như Phong.

Bình Luận (0)
Comment