Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1219 - Chương 1207: Nửa Vui Nửa Buồn

Bất Diệt Long Đế Chương 1207: Nửa vui nửa buồn

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

- Có lẽ... người này chính là kiếp số của Ma tộc ta?

Đại Ma Thần lẩm nhẩm một tiếng, sau đó sắc mặt chuyển lạnh hừ nói:

- Nhiều nhất bảy tám năm, Ma sứ liền sẽ hàng lâm! Lục Ly, trước để ngươi đắc ý thêm mấy năm, đợi Ma sứ hàng lâm, đến lúc đó xem ngươi chết thế nào? Toàn quân nghe lệnh, rút về Thần Doanh đại địa.

Hưu hưu hưu…

Mấy chục vạn đại quân Ma tộc theo gót Đại Ma Thần cấp tốc bay về phía tây nam, bọn hắn không tiến vào trong khe nứt không gian mà cứ vậy trùng trùng điệp điệp bay đi, rất nhanh liền biến mất phía cuối chân trời.

- Rốt cục cũng rút lui?

Trong hạp cốc, Thiên Tà Châu đi mà trở lại, Lục Ly nhìn hàng ngũ Ma tộc trùng trùng điệp điệp bay đi, trên mặt lộ ra ý cười, chiến dịch lần này rốt cục cũng thắng.

- Đại Ma Thần, ngươi chờ đấy!

Lục Ly không đuổi theo truy sát, ánh mắt chuyển lạnh, thần niệm khóa chặt đại quân Ma tộc nơi xa, lạnh giọng nói:

- Cho ta mấy năm, ta nhất định giết vào Thần Doanh đại địa, diệt đi Ma tộc, báo thù thay cho Tam thúc công và Nhân tộc chết đi lần này.

Trung Châu, Thần Khải Thành!

Lục gia sớm đã ổn định lại, Lục Chính Dương có uy vọng rất cao trong tộc, một mực cao hơn Lục Chính Đàn rất nhiều. Chiến lực lại vô cùng cường đại, trước kia từng được xếp hạng thứ tám trên Trung Châu Chiến Thần Bảng. Cộng thêm uy vọng trước đó của hai người Lục Ly và Lục Nhân Hoàng hai, Lục gia còn ai không phục?

Gia tộc đối địch với Lục gia ở Trung Châu gần như đều tiến vào Thí Ma chiến trường, các thế lực như Đại Phật Tự Thiên Địa Trủng và Linh Lung Các thì đều liên minh với Lục gia, điều này càng khiến Lục gia vững như Thái Sơn.

Bởi thế gần đây Lục Chính Dương rất an nhàn, điều duy nhất khiến hắn bận tâm chính là tình hình trong Thí Ma chiến trường. Bởi vì toàn bộ lối đi vào chiến trường đều bị phong ấn, Thần Châu đại địa không thu được bất cứ tin tức gì.

Trong một tòa thành bảo ở Thần Khải Sơn, sau mấy ngày tu luyện, Lục Chính Dương xuất quan đi ra, tiến đến Trưởng Lão Đường, nhìn vào Ngũ thái công hỏi:

- Ngũ thúc, lối vào Thí Ma chiến trường vẫn chưa bóc mở?

- Vẫn chưa!

Ngũ thái công lắc đầu nói:

- Lối vào một mực đóng kín, không thấy có bất kỳ tin tức nào truyền ra.

Lục Chính Dương nhướng mày, lối vào đã phong bế rất lâu, tin tức cuối cùng mà bọn hắn nhận được chính là Thí Thiên Thành, Thí Địa Thành, Thí Yêu Thành luân hãm. Vì phòng ngừa cường giả tứ tộc xâm nhập Thần Châu đại địa, Thí Ma Điện quyết định phong ấn tất cả lối vào...

- Chắc không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?

Lục Chính Dương thì thào, lối vào bị phong ấn, bọn hắn cũng bó tay hết cách, chỉ còn biết lẳng lặng chờ đợi tin tức ở chỗ này.

Hưu!

Nửa canh giờ sau, một tên chấp sự Lục gia chạy vội đến, nét mặt hiện đầy vẻ vui mừng, bẩm báo nói:

- Tộc Vương, Thái Thượng trưởng lão, cửa vào mở ra, có người Lục gia chúng ta trở về. Dạ Lạc tiểu cô gia cũng dẫn người trở về, một nén hương sau liền có thể đến Thần Khải Thành.

- Tốt quá!

Trên mặt Lục Chính Dương cũng hiện lên ý cười, Dạ Lạc có thể trở về, chứng tỏ chiến sự không đến mức quá khốn khó, không chừng đã xuất hiện chuyển cơ.

- Đi!

Lục Chính Dương gấp gáp dẫn theo Ngũ thái công và một đám trưởng lão chấp sự đích thân đi ra cửa thành Trưởng Lão Đường nghênh đón.

Vù vù….

Rất nhiều người trong Thần Khải Thành bị kinh động, dồn dập đi theo Lục Chính Dương bay về phía cửa thành, gần đây Lục Hồng Ngư một mực ở tại Thần Khải Thành, nghe nói Dạ Lạc trở về cũng vội vàng đuổi theo.

Hưu...

Rất nhanh, mặt bắc bay tới một đám người, quân sĩ Lục gia đi vào tham chiến có hơn phân nửa đều trở về, chỉ mấy người là không thấy mặt, chắc đã tử trận.

- Dạ Lạc!

Lục Hồng Ngư thấy Dạ Lạc từ đằng xa bay tới, lập tức mừng rỡ kêu to, nước mắt không ngừng tràn ra. Đoạn thời gian này nàng gần như hàng đêm không cách nào yên giấc, lo sợ Dạ Lạc chết ở Thí Ma chiến trường.

Dạ Lạc nhìn thấy Lục Hồng Ngư, trên mặt rạng rỡ ý cười, tăng tốc bay đến cửa thành, một tên trưởng lão Lục gia dẫn đầu quỳ xuống, quát khẽ nói:

- Gặp qua Tộc Vương, gặp qua Thái Thượng trưởng lão, gặp qua Bát trưởng lão.

- Gặp qua Lục gia gia, Ngũ thái công, gia gia.

Dạ Lạc khom lưng hành lễ, Lục Hồng Ngư nhịn không được nhớ nhung, chạy vội tới nhào vào trong ngực Dạ Lạc.

- Đứng lên cả đi.

Lục Chính Dương phất phất tay, đảo mắt nhìn về phía tên trưởng lão Lục gia kia, dò hỏi nói:

- Tình hình Thí Ma chiến trường thế nào? Nhân Hoàng và Ly nhi đâu?

Trưởng lão Lục gia tươi cười đáp:

- Nguy cơ tứ tộc đã được giải trừ, lúc này Ly thiếu gia chính đang dẫn theo thiếu tộc trưởng truy sát liên quân tứ tộc. Lôi trưởng lão để chúng ta trước đi về báo tin, tránh miễn ngài lo lắng.

- Tốt, tốt lắm!

Lục Chính Dương và Ngũ thái công đều không khỏi thở phào một hơi, chỉ cần Lục Nhân Hoàng và Lục Ly không sao là tốt.

Dạ Lạc vỗ vỗ lưng Lục Hồng Ngư, khom người nói với Lục Chính Dương:

- Chúc mừng Lục gia gia, bắt đầu từ hôm nay, Lục gia các ngươi đã trở thành gia tộc số một Thần Châu đại địa!

- Cái gì?

Trên mặt Lục Chính Dương chất đầy vẻ ngạc nhiên, trong mắt Ngũ thái công cũng lóe lên tinh mang, các trưởng lão và chấp sự còn lại của Lục gia thì đều cả kinh, gia tộc số một, danh hiệu này đâu phải là thứ có thể tuỳ ý gọi bậy.

Trên mặt trưởng lão Lục gia kia lại không giấu được ý cười, giải thích nói:

- Ly thiếu đánh chết Cơ Chiến Thiên, lúc này hắn đã là điện chủ Thí Ma Điện.

- Hả?

Toàn trường chấn kinh, chúng nhân ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trên mặt đều hiện đầy vẻ kinh hãi. Không ngờ Lục Ly lại có thể đánh giết Cơ Chiến Thiên, còn leo lên vị trí điện chủ Thí Ma Điện?

Dạ Lạc rất là hâm mộ, bổ sung nói:

- Lục Ly không chỉ có đánh chết Cơ Chiến Thiên, còn đánh bại Đại Ma Thần. Dẫn dắt Nhân tộc đại bại liên quân tứ tộc, hắn hoàn toàn xứng đáng là thiên kiêu Nhân tộc.

- Tốt, tốt quá!

Lúc này Lục Chính Dương mới như chợt tỉnh ra, trên khuôn mặt già nua cứng ngắc phù hiện ý cười tươi rói như hoa, vui mừng khó mà ức chế được. Điện chủ Thí Ma Điện, thiên kiêu Nhân tộc, thần thủ hộ Nhân tộc, lại là cháu của hắn, cháu trai của Lục Chính Dương hắn.

Bình Luận (0)
Comment