Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly thành là đệ nhất nhân Nhân tộc đệ, Cơ Chiến Thiên chiến tử, ai còn có thể uy hiếp được Lục Ly? Ai còn có năng lực áp chế Lục gia quật khởi? Không ra mấy chục năm, Lục gia liền có thể trở thành Luân Hồi Cung thứ hai, thậm chí nhất thống thiên hạ cũng không phải chỉ còn là mộng tưởng.
- Không ngờ Lục Ly lại lợi hại đến vậy...
Lục Hồng Ngư mất nửa ngày mà vẫn không kịp có phản ứng, nàng nhớ tới lần đầu tiên lúc Lục Ly về lại Lục gia, khi đó hắn rõ ràng còn chỉ là một đứa chân đất... cố chấp, quật cường, hộ đoản, cuồng vọng...
Nàng còn nhớ rất rõ ràng, năm đó Lục Ly đại náo Trưởng Lão Đường, còn đánh giết trưởng lão trong Thần Khải Thành, đến sau bị Lục Chính Đàn đày đi lưu vong Thiên Ma Đảo, cuối cùng được Ngũ thái công cứu, một thân một mình trở về Bắc Mạc.
Khi ấy Lục Hồng Ngư tưởng rằng đời này Lục Ly đã không còn tiền đồ gì nữa, chỉ có thể ngồi ăn chờ chết ở cái nơi khỉ ho cò gáy Bắc Mạc khác, tầm thường vô vi đến hết đời.
Ai ngờ giờ mới qua bao nhiêu năm, Lục Ly không chỉ quật khởi, còn trở thành đệ nhất nhân Nhân tộc. Thành là điện chủ Thí Ma Điện cao cao tại thượng, thậm chí Lục gia còn nhờ Lục Ly mà được vinh diệu...
Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây.
- Chẳng qua...
Lời trưởng lão Lục gia lại cắt ngang dòng suy tư của Lục Hồng Ngư, trưởng lão kia bi thống nói tiếp:
- Lần này liên quân Nhân tộc chiến tử không chết người, Tam thái công bất hạnh vẫn lạc. Lục gia chúng ta cũng chết không ít, mặt khác, Khương Thiên Thuận trưởng lão trúng độc Vu Thần, trước mắt đang bị đóng băng, còn mong Tộc Vương phái người chuyển cáo tin tức này cho Khương gia.
- Tam thúc!
- Tam ca!
Ý cười trên mặt Lục Chính Dương và Ngũ thái công đồng thời cứng lại, Tam thái công, đó chính là anh ruột của Ngũ thái công, một trong mấy lão quả tông quả to còn lại của Lục gia, không ngờ lại cứ vậy vẫn lạc.
- Di thể tam thúc đâu?
Lục Chính Dương đè nén bi thống, trầm giọng hỏi nói. Trưởng lão Lục gia kia lắc đầu nói:
- Tam thái công bị Đại Ma Thần đích thân đánh chết, di thể bị xé nát, phía Thí Ma Điện thu liễm được một ít, đã đưa vào Anh Linh Điện hậu táng.
- Ừm, Tam thúc vì thủ hộ Nhân tộc mà chiến tử, đó là xả thân vì đại nghĩa, có chết cũng đáng. Truyền lệnh xuống, kiến dựng y quan trủng cho Tam thúc và anh linh chết đi, để con cháu Lục gia đời đời kiếp kiếp tế bái.
Lục Chính Dương trầm mặc thoáng chốc rồi phất tay ra lệnh, sau đó quay sang nói với Bát trưởng lão:
- Phía Khương gia ngươi đích thân đi một chuyến, để Khương gia có tâm lý chuẩn bị.
Bát trưởng lão dẫn theo trưởng lão trở về đưa tin kia, hai người cùng ngồi truyền tống trận đi Linh Lung Các.
Tin tức truyền đến Khương gia, toàn bộ Linh Lung Các đều chấn động.
Tin này đối với Linh Lung Các mà nói thì là nửa vui nửa buồn!
Nếu đám người Lục Ly không giải được độc Vu Thần, Khương Vô Ngã liền sẽ chết, Khương gia cũng sẽ mất đi một chỗ dựa cực lớn.
Nhưng Lục Ly trở thành điện chủ Thí Ma Điện, thành là thiên kiêu Nhân tộc, đồng nghĩa với Khương gia có được một chỗ dựa mới, hơn nữa chỗ dựa này còn cường đại hơn cả Khương Thiên Thuận.
Khương Vô Ngã ngồi ngẩn ngơ nửa ngày trên Linh Lung Đảo, mãi lúc lâu mới nặn ra được một câu:
- Ánh mắt con gái cay độc hơn ta nhiều, không ngờ lại chọn trúng thiên kiêu Nhân tộc. Ai Lục Ly đăng đỉnh, không biết liệu có nhất thống thiên hạ hay không? Đến lúc đó Linh Lung Các phải nên đi đâu về đâu?
Trong Thí Ma Thành rất náo nhiệt, Lôi trưởng lão trước là phái người trị liệu thương viên, thu liệm thi thể ngoài thành, cùng lúc đưa vào hậu táng trong Anh Linh Điện. Sau đó mới hạ lệnh cả thành cuồng hoan, luận công hành thưởng.
Thí Ma Điện là đại thế lực số một Nhân tộc, không chỉ bởi vì cường giả nhiều, còn bởi vì linh tài vô số. Thí Ma Điện chiếm lấy hơn phân nửa tiểu thế giới tại Thần Châu đại địa, tỉ dụ như Huyết Giới năm đó từng dùng để lưu vong đám người Cơ Mộng Điềm.
Linh tài trong những tiểu thế giới kia đều là của Thí Ma Điện, cộng thêm hàng năm các gia tộc thượng cống, lượng linh tài Thí Ma Điện có được vượt xa bất kỳ thế lực nào, thậm chí còn nhiều hơn cả mười hai Vương tộc cộng lại.
Lần này người xuất chiến đều được luận công ban thưởng, ai nấy đều được chia rất nhiều bảo vật linh tài, dù sao Thí Ma Điện cũng tài đại khí thô, không cần phải bận tâm đến chút của cải kia.
Người trong Thí Ma Thành đều vui mừng khôn xiết, bị đè nén nhiều năm như vậy, lần này Nhân tộc rốt cục cũng đại thắng, rốt cục không cần lo lắng bị diệt tộc, không cần phải sống trong hãi hùng âu lo.
Mấy ngày sau Lục Ly trở về, thông báo hai tòa thành trì Ma tộc đã bị hủy, Đại Ma Thần mang binh lui vào Thần Doanh đại địa. Toàn thành triệt để sôi trào, cả thành lần nữa bắt đầu cuồng hoan.
Thí Ma Thành rất lớn, nhưng lượng quân sĩ cũng nhiều. Vừa đi ra, chấp pháp trưởng lão liền lập tức hạ lệnh viện quân các gia tộc lui về Thần Châu đại địa, quân sĩ Thí Ma Thành thì bắt tay vào trùng kiến Thí Yêu Thành.
- Quân gia lão Cửu, đi ra!
Lục Ly tiến vào trong một tòa trang viên, thả ra Lục Nhân Hoàng và Khương Khinh Linh, sau đó lập tức quát khẽ. Hắn vừa hạ lệnh, rất nhanh, một đạo thân ảnh chớp lóe hiện ra ngay bên cạnh, quỳ gối hành lễ với Lục Ly:
- Công tử.
- Đại Đế Vu tộc đâu?
Lục Ly hỏi dò:
- Đã giải được độc của Vu Thần chưa?
- Vẫn chưa!
Nét mặt Quân gia lão Cửu hiện đầy vẻ đắng chát, nói:
- Ta còn chưa kịp sưu hồn Đại Đế Vu tộc thì hắn đã trực tiếp tự sát.
- Hả?
Gương mặt xinh đẹp của Khương Khinh Linh bỗng chốc trắng bệch, run rẩy hỏi:
- Vậy gia gia ta đâu?
- Còn đang ở trong băng phong.
Quân gia lão Cửu khom người nói:
- Công tử, thuộc hạ làm việc bất lợi, xin nhận trách phạt.
- Đứng lên đi!
Lục Ly biết việc này không thể trách Quân gia lão Cửu, chỉ có thể trách Đại Đế Vu tộc quá ác. Phỏng chừng hắn cũng biết Quân gia lão Cửu bắt hắn là vì tra hỏi thuốc giải độc của Vu Thần, biết không sống được nên mới trực tiếp tự sát.
- Lãnh Vô Hinh đâu!
Ánh mắt Lục Ly chuyển lạnh, trầm giọng hỏi:
- Nàng nghiên cứu chế tạo thuốc giải thế nào rồi?