Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Vẫn chưa nghiên cứu ra được.
Quân gia lão Cửu lắc đầu nói:
- Mấy ngày trước ta đi xem, nàng vẫn đang trong bế quan, hẳn là chưa có kết quả.
- Đi, đi xem xem!
Lần này người trúng độc rất nhiều, chỉ riêng trưởng lão chấp sự đã có hơn một trăm người, nghe nói còn cả người của Đại Phật Tự Dạ gia Lục gia nữa. Trong đó quan trọng nhất là Khương Thiên Thuận, nếu không chữa khỏi được, Khương Khinh Linh nhất định sẽ rất bi thương, Khương Thiên Thuận đối xử với Khương Khinh Linh cực tốt, là một trong số ít nhân thân được Khương Khinh Linh công nhận.
Chuyện của Thí Ma Điện đã có chấp pháp trưởng lão phụ trách, Lục Ly không muốn quản nhiều, hiện tại, chuyện đám người Khương Thiên Thuận mới là đại sự Lục Ly quan tâm nhất.
Chúng nhân đi tới một tòa thành bảo, Lãnh Vô Hinh một mực nghiên cứu chế tạo thuốc giải ở chỗ này, tính ra đã nghiên cứu được một đoạn thời gian tương đối dài.
Cửa ra vào có một tên chấp sự đứng trấn thủ, người này chuyên môn phụ trách phối hợp Lãnh Vô Hinh, thấy Lục Ly đi đến vội vàng quỳ xuống nói:
- Tham kiến điện chủ, tham kiến chư vị đại nhân.
- Đứng lên đi.
Lục Ly phất phất tay, suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
- Sau này gặp ta không cần quỳ, cứ nói với tất cả mọi người Thí Ma Điện, gặp ta đều không cần phải quỳ.
Quyền uy không cần phải dựa người khác quỳ lạy để xác lập, Lục Ly mới hơn hai mươi tuổi, để một đám lão gia hỏa quỳ xuống ngay trước mặt, hắn sợ giảm thọ.
- Tạ điện chủ!
Chấp sự vội vàng đứng lên dẫn đường cho chúng nhân, cả đám đi vào đại sảnh trong thành bảo, phát hiện bên trong chất đầy các loại linh tài. Lúc này Lãnh Vô Hinh chính đang luyện dược, trong tay còn bưng lấy một quyển sách cổ để so sánh đối chiếu, gương mặt xinh đẹp rõ ràng gầy hơn trước kia rất nhiều.
- Xem ra Lãnh Vô Hinh không hề lười biếng.
Chứng kiến thần sắc mỏi mệt của Lãnh Vô Hinh, vẻ mặt Lục Ly dịu đi phần nào. Hắn đằng hắng một cái, Lãnh Vô Hinh giật mình quay đầu nhìn lại, vội vàng cúi người hành lễ nói:
- Công tử.
Lục Ly khẽ gật đầu, Khương Khinh Linh gấp gáp hỏi dò:
- Lãnh tiểu thư, thuốc giải độc Vu Thần đã nghiên cứu ra được chưa?
Ánh mắt Lãnh Vô Hinh thoáng ảm đạm, khe khẽ thở dài nói:
- Thật xin lỗi, trước mắt còn chưa nghiên cứu ra được, mong công tử cho ta thêm chút thời gian.
- Còn phải mất bao lâu?
Lục Ly trầm giọng hỏi, nếu thời gian quá lâu, sợ rằng đám người Khương Thiên Thuận chịu không nổi. Độc Vu Thần quá khủng bố, mặc dù chúng nhân đã được đóng băng, song độc tính vẫn đang từ từ khuếch tán.
- Không xác định...
Lãnh Vô Hinh lắc đầu nói:
- Đấu Thiên Giới không có ba loại linh dược, ta tìm rất nhiều vật phẩm thay thế song vẫn không được. Nếu không tìm ra vật phẩm thay thế phù hợp, sợ là rất khó nghiên cứu thành công.
- Ba loại linh dược?
Lục Ly nhíu mày hỏi lại:
- Nếu có ba loại linh dược này, ngươi dám chắc có thể nghiên cứu thành công?
- Dám chắc!
Lãnh Vô Hinh ngạo nghễ đáp:
- Ta đã nghiên cứu độc Vu Thần rất lâu, kỳ thật không hề quá phức tạp, so với kịch độc ta luyện chế trước đây thì yếu thua không ít. Nếu tìm được ba loại linh dược kia, tuyệt đối có thể nghiên cứu ra thuốc giải.
- Ngươi đưa tư liệu linh dược cho ta, ta phái người đi tìm.
Lục Ly khua tay nói, hắn không tin, toàn bộ Đấu Thiên Giới, cộng thêm nhiều tiểu thế giới như vậy, lại không tìm được ba loại linh dược hoặc là vật phẩm thay thế cho chúng.
- Không có...
Lãnh Vô Hinh lắc đầu nói:
- Ta đã lật khắp toàn bộ tàng thư và bí sử Thí Ma Điện, ba loại linh dược này hoàn toàn không có ở Đấu Thiên Giới. Vật phẩm thay thế cũng vô cùng ít ỏi, hơn nữa dược tính còn kém xa.
Lục Ly nhíu mày hỏi:
- Vậy nơi nào mới có ba loại linh dược này?
- Đại gia tộc Cửu Giới hẳn là đều có!
Lãnh Vô Hinh mím môi nói, nàng suy nghĩ một lát rồi lại nói tiếp:
- Ngoài ra Băng Ngục và Phong Ngục cũng có, hai trong ba loại linh dược có trồng ở Băng Ngục, loại còn lại có trồng ở Phong Ngục, hơn nữa còn tương đối phổ biến, bởi thế đại gia tộc Cửu Giới chắc đều có.
- Băng Ngục? Phong Ngục? Cửu Giới?!
Nét mặt Lục Ly khẽ biến, Băng Ngục và Phong Ngục chính là năm tầng trên, là nơi vô cùng khủng bố, nhất là tầng thứ bảy Phong Ngục, phỏng chừng Địa Tiên tiến vào đều có đi không về.
Còn về Cửu Giới, vậy lại càng nguy hiểm, cường giả như mây.
Quan trọng nhất chính là nếu hắn đi, một khi bị Ma Hoàng Giới hoặc Thần Hoàng Giới phát giác, sẽ rất dễ bị đuổi giết, đến lúc đó e là về không được. Lần trước phải thật vất vả mới “len lén” trốn được trở về.
- Băng Ngục, Phong Ngục? Để ta đi một chuyến!
Khương Khinh Linh thấy Lục Ly không nói chuyện, lập tức cuống lên, nàng nghe Lục Ly nói qua về Băng Ngục và Phong Ngục, lại biết Lục Ly có thể bình an đi về, tưởng là không mấy nguy hiểm.
- Hồ nháo!
Lục Ly vội vàng trách mắng, Lục Nhân Hoàng ở bên lại chợt sáng mắt lên, trầm giọng nói:
- Để ta đi, Lục Ly, ta xông qua Mộc Ngục, cũng tính là quen thuộc nơi đó. Hơn nữa... ta đã muốn tới Băng Ngục lâu rồi... muốn đột phá Hóa Thần, nhất định phải cảm ngộ một áo nghĩa hệ Băng cường đại, đối với ta mà nói, Băng Ngục chính là Thánh Địa!
Lục Ly lại vội vàng lắc đầu:
- Phụ thân, nơi đó rất nguy hiểm, hơn nữa trong Kim Ngục cường giả như mây…
- Nguy hiểm?
Ánh mắt Lục Nhân Hoàng chớp qua một tia ngạo nghễ, trầm giọng nói:
- Con đường võ đạo, từng bước sát cơ, có bước nào mà không nguy hiểm? Tưởng muốn nghịch thiên mà đi, liền phải độ kiếp sinh tử. Ý ta đã quyết, ngươi đừng khuyên nữa, dù không vì linh dược, ta cũng sớm đã quyết định phải đi xông Hỗn Độn Luyện Ngục.
Từ sau khi thê tử chết đi, trái tim Lục Nhân Hoàng đã đóng băng. Trừ hai đứa nhỏ và tộc nhân ra, thời gian còn lại hắn chỉ một lòng nghiên cứu võ đạo.
Hiện tại hai con đều đã trưởng thành, thậm chí có thành tựu cao hơn cả mình, Lục Nhân Hoàng không còn gì phải lo lắng. Phụ thân đã khỏi bệnh, chuyện Lục gia cũng không cần hắn bận tâm, giờ hắn chỉ một lòng hướng tới võ đạo.
Ở Hỗn Độn Luyện Ngục, hắn từng đi qua Mộc Ngục, đối với Hỗn Độn Luyện Ngục vẫn luôn canh cánh trong lòng.