Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Phẩm trà, câu cá, đi dạo, tu luyện...
Lục Ly an nhàn nghỉ ngơi trong Hồ Tiên Đầm chừng bốn năm ngày, Bát trưởng lão hẳn đã che giấu hành tung của hắn, bởi thế không thấy có ai đến quấy rầy, khiến hắn rất là hài lòng.
Ngày thứ sáu, ngày nghỉ an tĩnh thời gian bị đánh vỡ, bởi vì truyền tống trận trên đảo sáng lên, có người đến!
Thần niệm Lục Ly quét qua, chân mày thoáng cau lại, bởi vì người tới là một tên công tử, ngoài ra còn có hai vị tiểu thư xinh đẹp.
Vị công tử này hắn ẩn ẩn có chút ấn tượng, hẳn là công tử chi thứ của Lục gia, cụ thể là con em nhà ai thì Lục Ly thực sự nhớ không nổi. Bởi vì con em chi thứ Lục gia quá nhiều, trước kia quan hệ giữa Lục Ly với Lục gia lại không tốt, hắn làm sao nhớ rõ hết được.
Hai vị tiểu thư rất xinh đẹp, khí độ phi phàm, hẳn là tiểu thư đại gia tộc, chỉ là Lục Ly rất lạ lẫm, không biết có phải cũng là con em chi thứ Lục gia hay không.
Hắn nghĩ nghĩ bèn đeo lên mặt nạ, mặt nạ này tương đối cao cấp, có công dụng ẩn giấu thực lực và dung mạo, trừ phi là cường giả cấp bậc Địa Tiên, bằng không người bình thường căn bản không thăm dò ra được cảnh giới và dung mạo thật của hắn.
Thật không dễ dàng mới có được chút thời gian rảnh rỗi nhàn nhã, hắn không muốn bị quấy rầy, vị công tử Lục gia này dẫn theo hai người tới đây du ngoạn, xem ra hẳn chỉ chơi đùa một hai ngày liền sẽ rời đi.
Lục Ly thu lại thần niệm, tiếp tục ngồi đây câu cá, câu cá là hoạt động giải trí vừa có thể nung đúc tinh thần, vừa có thể tu thân dưỡng tính, gần đây Lục Ly rất thích câu cá.
Công tử kia có chiến lực Quân Hầu Cảnh, trong Lục gia cũng được tính là người có thiên tư không tệ, hai vị tiểu thư hẳn cũng là Quân Hầu Cảnh. Công tử vừa đến lập tức gọi lại quản sự, phân phó nói:
- Lão Lưu, lập tức thu dọn biệt viện tốt nhất cho Hàm tiểu thư và Trúc tiểu thư nghỉ lại.
- Biệt viện tốt nhất!
Lưu quản sự nhướng mày, biệt viện tốt nhất đã nhường cho Lục Ly, hắn làm sao có thể dọn ra được nữa? Lục Ly phân phó không thể làm lộ thân phận, hắn đành chỉ biết cười bồi nói:
- Trảm Thiên công tử, ta bố trí cho các ngươi Thúy Tùng Các và Vọng Nguyệt Các được không?
Trảm Thiên công tử nhướng mày, sắc mặt chuyển lạnh nói:
- Minh Nguyệt Các đâu? Sao không bố trí? Hai vị tiểu thư này chính là khách quý của gia tộc, là tiểu thư Vấn Tiên Điện và Xích Nguyệt Trai, ngươi sao có thể đối đãi qua loa thế được?
Lưu quản sự cười khổ, chỉ có thể hàm hồ nói:
- Minh Nguyệt Các đã có người ở, là một vị công tử trong gia tộc. Trảm Thiên công tử, ngươi đừng làm khó lão nô.
- Công tử trong gia tộc?
Lục Trảm Thiên nhíu mày, thần niệm quét qua trên đảo, thoáng chốc liền khóa chặt Lục Ly, thấy Lục Ly đeo mặt nạ, thân hình rất lạ lẫm, không khỏi có chút mơ hồ, hỏi nói:
- Là vị công tử nào trong gia tộc? Chẳng lẽ thân phận còn tôn quý hơn cả ta?
Công tử trực hệ Lục gia không nhiều, chỉ có mấy người, hắn đều biết cả, hắn không nghĩ tới Lục Ly sẽ đến chỗ này, tưởng rằng là một vị công tử chi thứ Lục gia nào đó. Mà trong hàng ngũ con em chi thứ, hắn đã tính là công tử đỉnh cấp.
Hai vị tiểu thư thấy Lưu lão có vẻ khó xử, vị tiểu thư mặc váy dài màu phấn hồng trong đó bước ra nói:
- Trảm Thiên công tử, đừng làm khó quản sự, tuỳ ý an bài một gian biệt viện là được rồi.
- Như vậy sao được!
Lục Trảm Thiên thấy Lưu lão ấp a ấp úng, lập tức nổi giận, thân hình chợt lóe, bay vụt đến chỗ Lục Ly, lớn tiếng quát khẽ nói:
- Ta là Lục Trảm Thiên, ngươi nhường lại biệt viện này đi, ta muốn dùng chiêu đãi khách quý.
Lục Ly nhếch môi khinh thường, đứa này vì lấy lòng mỹ nữ, không ngờ lại dám khi lăng đến trên đầu hắn. Hắn không muốn tiết lộ thân phận, bèn quay đầu quét mắt nhìn Lục Trảm Thiên đang ở giữa trời, lạnh lùng nói:
- Ngươi chiêu đãi quý khách, tại sao cứ phải muốn dùng biệt viện ta đang ở? Đều là con em đồng tộc, cớ gì phải vì chút chuyện nhỏ mà tranh chấp?
Lục Ly tận lực cải biến thanh âm, thật ra dù có không biến giọng thì khả năng Lục Trảm Thiên cũng không nhận ra, bởi vì hắn còn chưa đủ tư cách tiếp cận Lục Ly.
Hưu!
Phía bên kia, Hàm tiểu thư và Trúc tiểu thư bay tới, sắc mặt Lục Trảm Thiên có chút khó coi. Hắn thấy Lục Ly ngữ khí bình thản, thanh âm lạ lẫm, tưởng chỉ là con em bình thường trong gia tộc, lập tức cả giận nói:
- Cút về Thần Khải Thành đi, nơi này không phải là chỗ dành cho ngươi...
Ha ha...
Lục Ly lại lần nữa có dịp được lĩnh giáo sự ngang ngược của con em Lục gia, hắn không đáp nửa lời, vung tay ngưng tụ một thủ chưởng khổng lồ, trực tiếp vỗ tới, tát bay Lục Trảm Thiên xuống đất, nện ra một hố to tướng!
Lưu quản sự cùng theo bay ra, nhìn thấy Lục Trảm Thiên bị tát cho ngã nhào xuống đất như một con chó, thảm không nỡ nhìn, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Tên Lục Trảm Thiên này đúng là không biết chết sống, phải biết, năm đó, vị tiểu gia Lục Ly này ngay cả trưởng lão Lục gia đều dám giết...
Một chưởng này của Lục Ly đã rất hạ thủ lưu tình, bằng không lấy chiến lực Quân Hầu Cảnh sơ kỳ của Lục Trảm Thiên, e là đã bị trực tiếp vỗ chết.
Phốc...
Lục Trảm Thiên lồm cồm bò dậy, miệng cuồng phún máu tươi, áo bào rách tung toé, trên mặt nhuộm đầy tiên huyết. Hắn giãy giụa đứng lên, tròng mắt lại như muốn phun lửa, bị người tát ngã xuống đất ngay trước mặt hai vị tiểu thư xinh đẹp, ngươi nói xem, hắn sao có thể không phẫn nộ cho được?
Giới chỉ trên tay hắn sáng lên, trong tay hiện ra một thanh Thánh khí, sát khí trên thân cuộn trào, miệng gầm thét:
- Ngươi muốn chết? Bản công tử thành toàn cho ngươi!
Lưu quản sự thấy sắp xảy ra chuyện, vội vàng lên tiếng nói:
- Trảm Thiên công tử dừng tay, bằng không ai cũng không cứu được ngươi!
Hàm tiểu thư và Trúc tiểu thư không nhìn Lục Trảm Thiên, trong đôi mắt đẹp của cả hai đều chất đầy vẻ kinh nghi, hiếu kì nhìn chằm chằm Lục Ly.
Có thể một chưởng vỗ bay Lục Trảm Thiên, thực lực Lục Ly chí ít phải là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong. Công tử Lục gia đạt tới Quân Hầu Cảnh đỉnh phong ở cái tuổi này cũng không nhiều, trong khi nhóm người Lục Nghê lại đã được đưa đi Thiên Ma Đảo.