Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hơn nữa địa vị Lục Trảm Thiên ở Lục gia cũng không thấp, dám thẳng tay nện Lục Trảm Thiên thì chỉ có thể là con em trực hệ, mà con em trực hệ Lục gia các nàng đều rất quen, người này lại vô cùng lạ mặt.
Một cái tên ẩn ẩn hiện ra trong đầu!
Trúc tiểu thư là người đầu tiên đoán được, đôi mắt đẹp sáng rực lên như sao trời, khóe miệng ngậm lấy ý cười nhàn nhạt, lại không lên tiếng, mà chỉ dùng ánh mắt pha chút thương hại nhìn Lục Trảm Thiên.
Lục Trảm Thiên bị Lưu quản sự quát lạnh nhắc nhở, lại vẫn không tỉnh ngộ, cứ thế xách kiếm bất thần đâm tới sau lưng Lục Ly.
Lục Ly không động thủ mà chỉ quay đầu nhìn Lục Trảm Thiên một cái, ánh mắt băng lãnh như dã thú cuồng nộ, không mang theo chút cảm tình nào, sát khí khủng bố tuôn trào trên thân.
- A...
Lục Trảm Thiên không có quá nhiều kinh nghiệm thực chiến, bị Lục Ly trừng mắt quét nhìn một cái, lập tức dọa cho cả người khẽ run lên.
Lục Ly giết qua bao nhiêu người? Sát khí trên thân sao mà khủng bố? Đừng nói Lục Trảm Thiên, dù có là trưởng lão Lục gia bình thường đều chịu không được sát khí khủng khiếp đến vậy.
- Ngươi, ngươi...
Lục Trảm Thiên đứng ngây nơi xa, răng lợi run lên bần bật, lắp bắp nói:
- Ngươi rốt cục là ai?
- Ha ha!
Hàm tiểu thư và Trúc tiểu thư bay vụt xuống, đồng thời khom lưng hành lễ, nhìn Lục Ly mỉm cười nói:
- Gặp qua Ly công tử.
- Ly công tử?
Lục Trảm Thiên nhướng mày, sau đó tròng mắt co rụt lại, toàn thân khẽ run lên, thấp giọng hỏi:
- Ngươi... ngươi là Lục Ly?
Lục Ly nhàn nhạt liếc Lục Trảm Thiên một cái, nói:
- Mất mặt xấu hổ, tự mình về lại gia tộc lĩnh tộc pháp đi, lần sau nếu ta còn nghe được ngươi lấy tên tuổi Lục gia ra hoành hành ngang ngược thì tự gánh lấy hậu quả.
- Trảm Thiên biết sai rồi!
Lục Trảm Thiên lập tức quỳ xuống, lúc này hắn đã không thèm để ý tới chuyện bị mất thể diện trước mặt hai vị tiểu thư xinh đẹp, dập đầu nói:
- Ly thiếu bớt giận, Trảm Thiên cam đoan không có lần sau, ta lập tức đi về tự lĩnh tộc pháp.
Vừa đứng dậy, Lục Trảm Thiên trực tiếp bay ra biệt viện, một khắc cũng không dám dừng lại, thậm chí không thèm để ý tới hai vị tiểu thư tại trường.
Mỹ nhân cố nhiên quan trọng, nhưng nếu Lục Ly tức giận, đừng nói hắn, dù có là phụ thân hắn cũng tự thân khó bảo. Lúc này địa vị Lục Ly tại Lục gia đã hoàn toàn vượt qua Lục Chính Dương, chỉ bằng một câu nói của Lục Ly liền có thể khiến cả nhà hắn đi đứt.
Đợi Lục Trảm Thiên đi rồi, Lục Ly mới đứng dậy quay sang hai vị tiểu thư mỉm cười nói:
- Chào hai vị tiểu thư, gia môn bất hạnh, đã khiến hai vị chê cười.
- Ha ha...
Tiểu thư váy xanh khẽ cười nói:
- Không sao, thật ra là chúng ta quấy rầy Ly công tử, các bậc cha chú bàn chuyện tại Thần Khải Thành, chúng ta nhàm chán nên mời nhờ Trảm Thiên công tử dẫn đi dạo. Hì hì, chúng ta ở lại đây mấy ngày, chắc không quấy nhiễu Ly công tử đâu nhỉ? Ly công tử, ta tên Doãn Thanh Trúc, là người của Vấn Tiên Điện, gia phụ Doãn Thiên Hạo, trước đây tại hạ từng gặp qua Ly thiếu ở Phật sơn.
- Doãn Thanh Trúc?
Ánh mắt Lục Ly thoáng hiện vẻ mông lung, hắn nhớ tới một vị mỹ nhân tuyệt sắc, một vị nữ tử mù lòa bẩm sinh, Doãn Thanh Ti.
Hai người chỉ khác một chữ, không biết đời này hắn còn có thể nhìn thấy Doãn Thanh Ti không nữa? Vị nữ tử mù bẩm sinh kia chính là người từng có đại ân với hắn.
- Doãn Thiên Hạo?
Rất nhanh Lục Ly liền hiểu ra, hình như Doãn Thiên Hạo là con trai điện chủ Vấn Tiên Điện, xem ra vị tiểu thư này chính là một trong những tiểu thư trực hệ của Vấn Tiên Điện.
Nữ tử váy dài màu hồng phấn còn lại cũng hành lễ nói:
- Tại hạ Trần Tử Hàm, gia gia ta là Trần Thiên Kiêu.
- Đại tiểu thư Xích Nguyệt Trai.
Lục Ly khẽ gật đầu, lãnh đạm nói:
- Nếu hai vị đã muốn nghỉ lại đây, vậy cứ tùy ý, các ngươi ở xa tới là khách, Lưu quản sự chú ý chiêu đãi hai vị tiểu thư cho tốt.
- Đa tạ Ly thiếu.
Hai vị tiểu thư đều rất hiểu chuyện, khẽ cười theo gót Lưu quản sự rời đi, không hề có ý dây dưa gì thêm với Lục Ly. Lục Ly lắc đầu, tiếp tục vừa câu cá vừa ngồi xếp bằng tu luyện.
Hai vị tiểu thư ở lại là có mục đích gì? Trong lòng Lục Ly rất rõ, không ngoài là muốn làm quen với hắn, giúp Vấn Tiên Điện và Xích Nguyệt Trai tranh thủ thêm càng nhiều lợi ích, hoặc là tác động để Lục Ly không tiến đánh hai nơi kia, hoặc cũng có thể là hai người muốn dùng mỹ nhân kế mê hoặc hắn.
Nơi này rất không sai, trong thời gian ngắn Lục Ly không muốn rời đi, liền cũng mặc kệ các nàng. Hai người không khả năng đến cả mặt mũi cũng không cần, tự động leo lên giường hắn được.
Lục Ly một bên tu luyện, một bên tiếp tục cảm ngộ Tuyến Lộ Thiên Đồ, hắn đã cảm ngộ được gần nửa bức tiểu đồ thứ hai. Mặt khác trong tay hắn còn cầm Thiên Tà Châu, chậm rãi vận chuyển Huyền lực, lớp phong ấn thứ hai trên Thiên Tà Châu đã có thể luyện hóa, chỉ là tốc độ thực sự quá chậm.
Cứ án theo tốc độ này mà tính, không có thời gian hai năm, Lục Ly muốn luyện hóa lớp phong ấn thứ hai của Thiên Tà Châu là điều không thể.
Tốc độ tu luyện ở đây cũng rất chậm, nếu đi Hỏa Ngục, Lục Ly toàn lực tu luyện, tập trung luyện hóa Thiên Tà Châu, ước chừng chỉ cần hơn một năm liền có thể luyện hóa. Hơn nữa ở Hỏa Ngục tốc độ cảm ngộ cũng nhanh hơn đáng kể.
Chỉ tiếc hiện tại Lục Ly không thể quay về Hỏa Ngục, hắn cần chờ thế lực Trung Châu triệt để ổn định mới có thể rời đi. Bằng không một khi xảy ra nhiễu loạn, hắn lại phải chạy ngược chạy xuôi.
Cá không ngừng cắn câu, Lục Ly lại nhắm mắt làm ngơ, câu cá chính là để rèn luyện tâm cảnh, chứ nếu muốn bắt cá Lục Ly chỉ cần vỗ xuống một chưởng liền có thể nện chết cả trăm con.
Tu luyện không thời gian, rất nhanh ánh trăng buông xuống, Lục Ly mở mắt ra, đứng dậy đi về phía đình viện, hắn tới đây chủ yếu là để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tu luyện cũng không vội ở nhất thời.
- Khanh khách.
Đi vào đình viện, mới vừa tiến vào gian phòng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên hắn nghe được có tiếng cười của nữ tử vang lên, xen lẫn với đó còn có tiếng hắt nước...