Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Xuyên qua cửa sổ, Lục Ly vô thức nhìn sang biệt viện bên cạnh, bất chợt thấy được một màn vô cùng hương diễm.
Dưới ánh trăng, cửa sổ lầu các phía đối diện mở ra, chỉ là nơi ấy vẫn có một tầng rèm cửa mỏng manh che lại. Lục Ly ẩn ẩn thấy được trong gian phòng đối diện đặt một chiếc thùng tắm, hai vị tiểu thư xinh đẹp chính đang tắm gội, hai người hắt nước lên nhau, tiếng cười vang lên như chuông bạc, thân hình mỹ miều đong đưa, phong quang tuyệt hảo nhìn không sót chút gì...
- Quá phóng túng...
Lục Ly không còn gì để nói, hai vị tiểu thư biết rõ bên cạnh là sân viện hắn đang ở, lại vẫn cố ý mở cửa sổ ra, còn cười nói tự nhiên như không, đây là muốn dẫn sói vào nhà?
Hơn nữa trong mỗi gian phòng vốn đều có cấm chế, hai vị tiểu thư tắm gội lại không bóc mở cấm chế, ý vị trong đó chắc không cần nói cũng hiểu.
Đây rõ ràng là muốn sắc dụ Lục Ly, sợ là nếu Lục Ly cứ vậy bay thẳng vào trong phòng đối phương, hai vị tiểu thư chắc sẽ ưỡm ờ tự mình bò lên giường mất.
Kẹt kẹt…
Lục Ly nhìn một lúc liền đóng cửa sổ lại, hai vị tiểu thư thiên tư quốc sắc, nhưng ý chí lực của Lục Ly sao mà cường đại, cái loại tự dâng lên cửa này, tâm tính hẳn rất phóng đãng, Lục Ly làm sao động tâm cho được?
- Ai...
Thấy Lục Ly đóng lại cửa sổ, hai vị tiểu thư đồng thời ngưng trêu đùa, trong đôi mắt đẹp của cả hai thoáng chớp qua một tia đắng chát và phẫn nộ.
Hai người vứt bỏ liêm sỉ, ý đồ dụ hoặc Lục Ly, lại không ngờ Lục Ly chẳng thèm ngó ngàng gì tới bọn họ.
Mấy ngày sau đó, Lục Ly vẫn cứ rất nhàn nhã, ngày ngày tu luyện, câu cá bên hồ, thỉnh thoảng lại phẩm trà, ngắm nhìn phong cảnh.
Ngay ngày hôm sau, hai vị tiểu thư dạo quanh hồ một vòng, hy vọng có thể hấp dẫn chú ý từ Lục Ly, đáng tiếc Lục Ly một mực nhắm mắt tu luyện, căn bản không để ý tới hai người.
Vào đêm, đợi sau khi Lục Ly về lại đình viện nghỉ ngơi, Doãn Thanh Trúc chủ động tới mời, hẹn Lục Ly đánh cờ, nhưng bị Lục Ly cự tuyệt. Mặc dù ngoài mặt hắn có vẻ rất khách khí, nhưng trong thâm tâm lại cự người ngoài ngàn dặm, không nguyện ý tiếp xúc quá nhiều.
Đến ngày thứ ba, hai vị tiểu thư rời đi, hai người đều biết Lục Ly nhìn mình không vừa mắt, tiếp tục ở lại chỉ có tự rước lấy nhục.
Lục Ly vốn tưởng là rốt cục cũng được an tĩnh, nhưng sang ngày thứ tư, trên đảo lại lần nữa tới mấy vị khách nhân, hơn nữa còn là khách nhân mà Lục Ly không thể không ra mặt tiếp đãi.
Lục Hồng Ngư tới, Dạ Vũ tới, ngoài ra còn kéo thêm một người khác là đệ nhất tiểu thư Vấn Tiên Điện, Doãn Thanh Lý.
Dạ Vũ là muội muội Dạ Lạc, trước kia cũng tính quen thuộc, Doãn Thanh Lý là bạn tốt của Dạ Vũ, cùng theo Dạ Vũ đến đây, Lục Ly ít nhiều cũng phải nể mặt.
So với Doãn Thanh Trúc, tư sắc Doãn Thanh Lý càng hơn mấy phần, tính ra phải ở cùng cấp bậc với Khương Khinh Linh Cơ Mộng Điềm, vượt xa Dạ Vũ.
Càng khiến Lục Ly chú ý chính là vị tiểu thư này rất thẹn thùng, hơi tí lại đỏ mặt, tròng mắt không dám nhìn thẳng vào Lục Ly, nếu không phải Lục Hồng Ngư giới thiệu nói vị này là đệ nhất tiểu thư Vấn Tiên Điện, Lục Ly thực sự không dám tin tưởng.
Mà lại Doãn Thanh Lý đã đột phá Nhân Hoàng, danh hiệu đệ nhất tiểu thư quả nhiên không phải nói suông, Lục Hồng Ngư len lén nhắc nhở, nói vị tiểu thư này tương đối thẹn thùng, trước nay không thích tiếp xúc với nam tử khác giới.
Thật ra lúc ở hội đấu giá Vạn Phật Thành, Lục Ly từng nghe qua giọng của vị tiểu thư này, chỉ là khi ấy dung nhan bị che khuất nên Lục Ly mới không có ấn tượng.
Vị tiểu thư này không chỉ thẹn thùng, ngoài ra còn có một đặc điểm thú vị, đó là làn da đặc biệt trắng, trắng như mỡ đông, óng ánh long lanh.
Đương nhiên.
Lục Ly không chút động tâm, hắn đã có ba vị giai nhân, đồng thời còn có quá nhiều chuyện cần phải làm, không tâm tư đâu mà đi phong hoa tuyết nguyệt. Hơn nữa nàng là đệ nhất tiểu thư Vấn Tiên Điện, nếu thu lại chỉ có thể thu làm thiếp, như vậy chắc hẳn Vấn Tiên Điện sẽ không đồng ý.
Lục Ly ứng phó với chúng nhân một phen, hỏi dò Lục Hồng Ngư về tình hình bên ngoài, nghe nói tiến độ thôn tính của các gia tộc đều tương đối thuận lợi, mặc dù vấp phải kháng cự không nhỏ song đều bị trấn áp thẳng tay. Hắn cũng không mấy để tâm, mặc cho ba người tự mình đi chơi, riêng hắn thì lại tiếp tục khôi phục cuộc sống an nhàn thường ngày.
- Lục Ly ca ca, chúng ta đi chơi thuyền đi!
- Lục Ly ca ca, ngươi ngày ngày tu luyện không chán à? Đi chơi với chúng ta, chúng ta chuẩn bị sẵn cơm dã ngoại rồi.
- Ly ca ca, ngươi kể cố sự ở Thí Ma Thành cho ta nghe được không! Ca ca ta cứ mãi không chịu kể.
- Ly ca ca...
Hắn muốn an tĩnh, Dạ Vũ lại khăng khăng không cho hắn như ý, ngày ngày líu ríu vây quanh người hắn.
Lục Ly hết cách với cô bé tinh linh cổ quái này. Đương sơ ở Vạn Phật Sơn từng nhận nàng làm muội muội, giờ không thể tùy tiện mặc kệ, chỉ còn cách đành chịu ứng chuyện với nàng.
Dạ Vũ không chút dè dặt, ngày ngày lôi kéo Lục Ly và Lục Hồng Ngư Doãn Thanh Lý du ngoạn tứ xứ. Doãn Thanh Lý rất ít nói chuyện, mỗi khi ánh mắt Lục Ly đảo qua, mặt nàng đều đỏ ửng, ngượng ngùng không thôi.
Có ba đại mỹ nhân bồi cùng, Lục Ly ngược lại khoái hoạt, chỉ là không có thời gian tu luyện. Chẳng qua ở chỗ này tốc độ tu luyện rất chậm, Lục Ly cũng không mấy bận tâm.
- Hí hí...
Sau mấy ngày ngủ say, cuối cùng Tiểu Bạch cũng tỉnh lại, khiến nơi đây càng thêm phần náo nhiệt, Tiểu Bạch ngày ngày chạy loạn, quấy cho trọn cả Hồ Tiên Đàm không được an bình, tôm cá trong đầm nước hay dã thú phụ cận đều gặp tai vạ...
Nửa tháng sau!
Quãng thời gian nhàn nhã của Lục Ly chính thức kết thúc, Bát trưởng lão tiến đến bẩm báo tin tức, nói Bạch Hạ Sương thiếu chút bị tập kích, Lục Chính Dương nhận được tin, biết không thể giấu diếm, vội chuyển cáo chi tiết cho Lục Ly.
- Sương nhi bị tập kích?
Ánh mắt Lục Ly thoáng chuyển lạnh, mặc kệ đám Dạ Vũ Doãn Thanh Lý cũng đang tại trường, phẫn nộ quát nói:
- Đám Địa Tiên kia chết hết rồi à? Dặn trông chừng mà cũng không trông chừng nên thân, nếu Sương nhi có gì bất trắc, ta chém sạch bọn hắn!