Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Hả?
Thanh Loan Tộc là trinh sát tốt nhất, hơn nữa còn tuyệt đối trung thành, Lục Ly lập tức đại hỉ hỏi:
- Tình hình cụ thể thế nào, cứ nói thẳng.
Dạ Đề thoáng nhìn Lục Phong Vân một cái, bẩm báo nói:
- Lục Phong Vân trưởng lão một đường dẫn theo đại quân công thành chiếm đất, mỗi lần đi đến đâu đều vơ vét mỹ nữ ở đó. Mấy ngày trước hắn được đến một nữ tử Mị Hồ Tộc. Nữ tử kia thật ra là gian tế! Lục Phong Vân tin lời nàng ta, vội vàng chạy đến nơi linh mạch này, bởi thế mới bị địch nhân mai phục.
- Còn có chuyện này...
Sắc mặt Lục Ly tức thì âm trầm như nước, ánh mắt như dao quét về phía Lục Phong Vân hỏi:
- Lục Phong Vân, việc này là thật?
- Vu hãm, tuyệt đối là vu hãm!
Lục Phong Vân thề thốt phủ nhận:
- Ly thiếu, tuyệt không có việc này, Lục Phong Vân ta đảm nhiệm cương vị trưởng lão hơn hai chục năm, một mực cẩn trọng, tận chức tận trách. Ngũ thái công và Tộc Vương đều rất hiểu ta, hơn nữa... thiếu tộc trưởng và ta tình như huynh đệ ruột thịt, hắn cũng biết con người ta. Ly thiếu, ngươi đừng chỉ tin lời một phía...
- Câm mồm!
Lục Ly thấy Lục Phong Vân nói đông xả tây, còn kéo ra cả Ngũ thái công Lục Chính Dương Lục Nhân Hoàng, lập tức nổi giận quát nói:
- Ta chỉ hỏi ngươi, có phải ngươi thu một nữ tử Mị Hồ Tộc hay không?
- Cái này, cái này...
Trên trán Lục Phong Vân rịn ra từng hàng mồ hôi lạnh, cười khan nói:
- Nữ tử, nữ tử kia sao có thể là gian tế? Dạ Đề, ngươi dựa vào cái gì mà khẳng định nàng là gian tế?
Dạ Đề cười lạnh nói:
- Bởi vì nàng là nô lệ của người khác, vừa rồi ta đã sưu hồn, nàng là quân cờ của Cơ gia.
- Sưu hồn? Ngươi giết nàng?
Lục Phong Vân kinh hãi, trên mặt hiện đầy phẫn nộ, chỉ vào Dạ Đề quát:
- Ai cho ngươi quyền lực sưu hồn? Ngươi là cái thá gì?
Hưu!
Thân hình Lục Ly chợt lóe, tung cước trực tiếp đá vào ngực Lục Phong Vân, cước này lực đạo đủ mười, nháy mắt liền đạp bay Lục Phong Vân ra ngoài. Tường viện phía ngoài bị đụng ra một lỗ thủng to tướng, kéo theo ba tòa thành bảo chấn động, cuối cùng trực tiếp nện lên trên quảng trường.
Phốc!
Lục Phong Vân lăn lông lốc mấy vòng trên quảng trường, há mồm phun ra một búng máu tươi, vùng vẫy một lúc mới bò dậy được, phần ngực lõm sâu, không biết đã đứt mất mấy đoạn xương sườn.
Hoa!
Quân sĩ trên quảng trường lập tức rộ lên từng hồi tiếng xôn xao. Lục Phong Vân chính là trưởng lão Lục gia, chủ soái lộ quân này, đồng thời còn là cháu trai Ngũ thái công. Địa vị ở trong Lục gia rất là cao quý, không ngờ lại bị người đá văng như thế? Chẳng lẽ có cường địch xâm nhập?
Hưu!
Lục Ly dẫn người bay vụt đến, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt Lục Phong Vân, đám quân sĩ kia thấy là Lục Ly, lúc này mới không dám loạn động. Phải biết, hiện tại uy vọng vị tiểu gia này đã vượt qua cả Tộc Vương Lục Chính Dương.
- Lục Ly!
Lục Phong Vân đưa tay ôm ngực, khóe miệng không ngừng ứa máu. Bị đương chúng đạp bay khiến hắn cảm thấy thể diện mất sạch, sắc mặt âm trầm tới cực điểm, phẫn nộ nói:
- Ngươi đừng quá bá đạo, nói thế nào ta cũng là trưởng lão Lục gia, ta và phụ thân ngươi là đồng bối, tính ra ta là trưởng bối của ngươi.
Lục Phong Vân biết lần này làm sai chuyện, nhưng nói thế nào hắn cũng thuộc hàng bối phận thúc thúc của Lục Ly, vừa rồi cũng đã quỳ xuống nhận tội. Thế nên ít ra cũng là đợi về Lục gia, để cho Trưởng Lão Đường định tội. Không ngờ Lục Ly lại dám đạp hắn ngay trước mặt mọi người, không hề cho hắn chút thể diện nào.
- Trưởng bối?
Lục Ly cười lạnh, mặt không biểu tình nói:
- Có trưởng bối như ngươi, ta cảm giác rất mất mặt, vơ vét mỹ nữ... điểm này ta không trách ngươi. Nhưng biết nữ tử Mị Hồ Tộc kia là gian tế, ngươi lại vẫn không chút xấu hổ, còn trách cứ Dạ Đề sưu hồn nàng? Có phải vì một nữ nhân, mà đến cả Lục gia ngươi cũng bán?
Lục Ly đã phẫn nộ tới cực điểm, nếu Lục Phong Vân không phải cháu trai Ngũ thái công, lúc này e rằng sớm đã biến thành một cỗ thi thể. Phải biết, tình cảm của Lục Ly với Lục gia vốn đã không sâu, trong khi đó Thanh Loan Tộc nhất mạch lại có quan hệ rất tốt với hắn.
Đối mặt với Lục Ly đang trong cơn thịnh nộ, Lục Phong Vân không khỏi có chút sợ hãi, nhưng mà tướng sĩ ba quân đều ở đây, tại trường còn có rất nhiều con em Lục gia, hắn uy nghi mất hết, mặt mũi có chút không chịu được, thế là bèn giở giọng nói móc:
- Việc này đích thật là sai lầm của ta, nhưng dù ta có sai thì cũng nên là Trưởng Lão Đường định tội. Lục Ly, ngươi một lời không hợp liền đả thương người, trong mắt ngươi còn có tộc quy Lục gia?
- Ha ha ha!
Thấy Lục Phong Vân cầm tộc quy Lục gia tộc ra ép mình, Lục Ly giận quá hóa cười, Bản Mệnh Châu hiện ra, phóng thích một ít Linh Phong, ngưng tụ thành đại thủ ấn trùng trùng nện xuống Lục Phong Vân.
Oanh!
Linh Phong khiến Lục Phong Vân không cách nào phản kháng, đại thủ ấn nện ra một hố sâu to tướng trên quảng trường, Lục Phong Vân bị ấn xuống, lần này toàn thân hắn be bét máu thịt, trọng thương cực nặng.
- Người đâu, bắt lại Lục Phong Vân!
Lục Ly quát lớn, đám quân sĩ xung quanh lại bị hù cho không dám động, phải mất một lúc sau mới có tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong Lục gia cắn răng quát nói:
- Điếc hết cả rồi à? Bắt lại!
Đám quân sĩ vội chạy tới, bới Lục Phong Vân ra khỏi hố sâu, Lục Ly nhìn Lục Phong Vân lúc này đã đau đến nhe răng nhếch miệng nói không ra lời, quát lạnh nói:
- Tộc quy? Không có Lục Ly ta, liệu có được Lục gia hôm nay? Ngươi là cái thá gì, dám cầm tộc quy ra ép ta? Đám sâu mọt Lục gia như ngươi, có tin ta đày hết đi lưu vong Thiên Ma Đảo không?
- Các ngươi lập tức áp giải người này về lại Thần Khải Thành, để cho Ngũ thái công xử lý. Lần này ta nể mặt hắn, bằng không Lục Phong Vân sớm đã thành người chết. Ngoài ra đi về chuyển cáo gia gia ta, để hắn chỉnh đốn tộc phong, ai dám cả gan làm điều phi pháp, vô luận là ai, lập tức khu trục ra khỏi Lục gia, sâu mọt như thế, Lục gia không cần!
Lục Ly trong trạng thái bạo nộ khiến toàn thành câm như hến, nhất là con em Lục gia càng là kinh hãi không thôi.