Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong thành trì này có hơn mười vạn đại quân, Nhân Hoàng không phải số ít, ngoài ra hai tên Hồn Nô Địa Tiên do Lục Ly phái đi cũng có mặt ở đây.
- Sương nhi!
Thần niệm Lục Ly quét qua, lập tức thăm dò được vị trí Bạch Hạ Sương, lúc này nàng đang nằm trong một tòa thành bảo, thần sắc hư nhược dị thường, có vẻ đã bị thương rất nặng.
- Hưu!
Lục Ly thấy vậy, trong lòng không khỏi quặn đau, mặc kệ chúng quân sĩ hành lễ quanh bốn phía, lập tức tung mình vọt thẳng vào trong thành bảo.
- Ly thiếu.
Ngoài thành bảo có một đám Quân Hầu Cảnh Lục gia, nhìn thấy Lục Ly nét mặt âm trầm bay vụt đến, ai nấy đều thấp thỏm lo âu.
Lục Ly không nhìn đám người kia mà sải bước tiến thẳng vào trong gian phòng Bạch Hạ Sương. Bên ngoài hai tên Hồn Nô Địa Tiên trấn thủ, thấy Lục Ly, cả hai lập tức áy náy quỳ xuống nói:
- Công tử, chúng ta có tội.
- Hừ!
Lục Ly hừ lạnh một tiếng, tiến vào trong phòng, bên trong có một vị tiểu thư chi thứ Lục gia và hai thị nữ đang phục thị. Thấy Lục Ly đi đến, ba người đều không khỏi kinh ngạc, dồn dập đứng dậy.
- Ra ngoài!
Lục Ly nhận ra tiểu thư chi thứ Lục gia này, lại không biết tên nàng, cũng không tâm tư nói nhiều với đối phương, trực tiếp phất tay đuổi người.
Tiểu thư kia cung kính gật đầu, dẫn theo hai tên thị nữ đi ra ngoài, Lục Ly ngồi xuống bên giường, nhìn gương mặt tuyệt mỹ tái nhợt của Bạch Hạ Sương, trong lòng quặn đau không thôi.
Thần niệm hắn quét qua một lượt, xác định Bạch Hạ Sương chỉ bị chấn đứt mất mấy chiếc xương sườn, đồng thời nội tạng cũng bị chấn thương, lúc này đã phục dụng đan dược đỉnh cấp, chính đang trong quá trình khôi phục, trong lòng hắn mới yên tâm phần nào.
- Lục Lang, Lục Lang...
Trong cơn mê, trên mặt Bạch Hạ Sương lộ ra một tia hoảng sợ, nhẹ giọng thì thào, Lục Ly vội vàng bắt lấy tay nàng, nhỏ giọng thì thầm bên tai:
- Sương nhi, ta ở đây, đừng sợ.
Bạch Hạ Sương nghe được tiếng kêu của hắn, tròng mắt chậm rãi mở ra, nhìn thấy Lục Ly, nước mắt lập tức chực trào, khóc nói:
- Lục Lang, ngươi rốt cuộc cũng đến. Ta... ta thiếu chút liền không thấy được ngươi.
- Ừ ừ, đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể tổn thương ngươi!
Lục Ly mỉm cười khẽ vuốt tay Bạch Hạ Sương, kiên định nói:
- Sương nhi yên tâm, lần này mặc kệ là ai tổn thương ngươi, ta đều giúp ngươi giết sạch, báo thù cho ngươi.
- Ừm!
Bạch Hạ Sương vươn tay ôm lấy eo Lục Ly, khóc thổn thức không ngừng, Lục Ly an ủi một trận, Bạch Hạ Sương bởi vì quá mức hư nhược lại lần nữa chìm vào ngủ say.
Đợi Bạch Hạ Sương ngủ lại, Lục Ly sải bước đi ra, để vị tiểu thư chi thứ kia và thị nữ tiến vào phục thị, hắn đảo mắt nhìn sang hai tên Hồn Nô Địa Tiên, lạnh giọng nói:
- Kể lại xem, tình hình cụ thể thế nào?
Hai người này là Địa Tiên Phùng gia Địa Hoàng Giới, một tên lão giả đầu tóc trắng xóa trong đó cất tiếng đáp:
- Công tử, lúc chúng ta đi tấn công một tòa linh mạch, nơi đó lại có mê trận, vừa tiến đến phụ cận linh mạch, đại trận lập tức bóc mở. Sau đó mấy trăm cường giả lao ra, trong đám cường giả có hai tên Địa Tiên, mấy trăm người kia khóa chặt Sương phu nhân, công kích không ngừng, dù chúng ta đã tận lực bảo hộ, song Sương phu nhân vẫn bị thương.
Tên Địa Tiên Phùng gia còn lại bổ sung:
- Đây là tập kích có dự mưu từ trước, mục tiêu chính là Sương phu nhân, hơn nữa bọn hắn vừa thấy tập kích không thành liền lập tức triệt thoái. Bởi vì Sương phu nhân bị thương, chúng ta không dám mạo hiểm truy sát, thế nên mới để bọn hắn trốn mất…
- Các ngươi xử lý rất đúng!
Lục Ly khẽ gật đầu, an toàn của Bạch Hạ Sương mới là quan trọng nhất, chút ít dư nghiệt Cơ gia chạy mất có thể từ từ đuổi giết. Nhưng nếu Bạch Hạ Sương xảy ra chuyện, vậy thì dù có giết sạch hết thảy người Cơ gia đều không bù đắp được gì.
Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc rồi dò hỏi:
- Tỷ ta nói các ngươi cô quân xâm nhập, cố chấp tấn công? Đây là chuyện gì?
Trong mắt lão giả Phùng gia chớp qua một tia bất mãn, nói:
- Chủ soái lộ quân này nghe nói trong linh mạch kia có vô tận tài phú, còn nghe đồn có người đang bí mật chuyển dời linh thạch đến đây. Lập tức trong đêm suất lĩnh đại quân đến tấn công, Sương phu nhân tâm tư đơn thuần, cũng không nghĩ nhiều. Linh tiểu thư lại chỉ dặn chúng ta bảo hộ Sương phu nhân, thế nên chúng ta cũng không tiện nói gì...
Lục Ly đại khái hiểu được phần nào, ánh mắt quét nhìn ra phía bên ngoài, quát lạnh nói:
- Lục Phong Vân, các ngươi vào đây!
Chủ soái phó soái lộ quân đều đang ở bên ngoài, nghe được Lục Ly kêu gọi lập tức nối đuôi nhau tiến vào, một tên Nhân Hoàng trung niên trong đó vừa đi đến liền lập tức dẫn người quỳ xuống, nghẹn ngào nói:
- Ly thiếu, chúng ta có tội, liên lụy khiến Sương phu nhân chịu khổ, mong Ly thiếu trách phạt.
Lục Ly ngồi ở chủ vị, mặt không biểu tình, ánh mắt khóa chặt Lục Phong Vân, không để hắn đứng dậy mà trầm giọng nói:
- Lục Phong Vân, vì sao ngươi trái lệnh tỷ tỷ ta, một mình cô quân xâm nhập, hơn nữa địch nhân bố trí mê trận, tại sao ngươi lại không phái trinh sát đi trước thăm dò?
- Ta, ta...
Lục Phong Vân phong thái đường đường, khí độ bất phàm, lúc này lại ấp a ấp úng, nửa ngày mới đáp nói:
- Thuộc hạ có tội, vì muốn nhanh chóng cướp đoạt linh mạch nên quá mức nóng lòng, trúng phải gian kế kẻ địch, thuộc hạ tội đáng chết vạn lần...
- Hưu!
Đúng lúc này, bên ngoài bay tới một thân ảnh, thần niệm Lục Ly quét qua, phát hiện là một tên trưởng lão Thanh Loan Tộc. Tên trưởng lão này Lục Ly nhận ra, là Dạ Đề, trưởng lão Thanh Loan Tộc vừa mới đột phá Quân Hầu Cảnh.
Lục Ly lập tức kinh ngạc hỏi:
- Dạ Đề, sao ngươi lại ở đây?
Lục Ly hứa hẹn trả lại tổ địa cho Thanh Loan Tộc Mãnh Tượng Tộc, đám người Dạ Tra đã đi công chiếm tổ địa, Lục Ly tưởng là Thanh Loan Tộc đều xuất chinh hết cả, lại không ngờ thấy được một tên trưởng lão Thanh Loan tộc ở chỗ này.
- Thánh Chủ!
Dạ Đề quỳ gối nói:
- Tộc trưởng dặn ba người chúng ta ở lại Thần Khải Thành nghe lệnh, ta vừa biết được tin Sương phu nhân bị tập kích, lập tức tới thăm dò tình hình, hiện tại đã tra xét được tương đối đại khái.