Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1252 - Chương 1240: Hủy Bạch Kinh Thành

Bất Diệt Long Đế Chương 1240: Hủy Bạch Kinh Thành

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Mười tên Địa Tiên liên thủ tung ra đòn công kích mạnh nhất, Âm Quỳ Thú kia lại không bị thương tổn gì quá lớn, thậm chí lông tóc không bị bóc ra, chỉ có nhiều nơi trên da tràn ra máu tươi, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập, tanh hôi gắt mũi, khiến người không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Hù hù, hù hù!

Âm Quỳ Thú ngửa mặt lên trời gào thét mấy tiếng, tiếp đó sừng thú màu đỏ trên đầu sáng lên, một đạo hào quang màu đỏ máu nháy mắt bao phủ khắp không gian quanh chu vi trăm trượng.

- Lui, tản ra!

Lục Ly bạo hống, số Địa Tiên còn lại phản ứng cực nhanh, cấp tốc giật lui, tản ra bốn phương tám hướng, bọn họ cũng cảm giác được sự nguy hiểm từ hào quang màu đỏ kia.

Hù hù

Âm Quỳ Thú động, hai cánh mở ra, lại không bay tới, mà thân thể to lớn lao nhanh, tốc độ như quỷ thần, thoáng chốc liền áp sát hai tên Địa Tiên gần nhất bên trái, đây là hai tên Địa Tiên Thí Ma Điện.

Ông!

Độc giác Âm Quỳ Thú lấp lánh hồng quang, thoáng chốc liền bao phủ hai tên Địa Tiên Thí Ma Điện kia. Một cảnh khiến đám người Lục Ly kinh hãi xảy a, hai tên Địa Tiên vốn đang lui nhanh, song lúc này lại như thể bị lệ quỷ quấn thân, cả người toát ra khí lưu màu đỏ, đứng ngây ra giữa không trung. Tựa hồ bị khí lưu màu đỏ trói buộc, không chỉ không thể chạy trốn, ngay cả công kích đều không phóng thích ra được.

Hù hù!

Âm Quỳ Thú bắn tới, mở ra miệng rộng nuốt chửng hai tên trưởng lão, miệng rộng nhấm nuốt mấy hồi, hai tên trưởng lão Địa Tiên đều đã biến thành thịt nát.

Phốc!

Có vẻ Âm Quỳ Thú cảm thấy thịt hai tên trưởng lão này không đủ tươi ngon, được một lúc liền phun ra. Tròng mắt màu hoàng kim băng lãnh khóa chặt về phía Lục Ly, như thể muốn nói, Lục Ly càng tuổi trẻ, thịt hẳn là sẽ ngon hơn một chút...

- Trước đào tẩu, trốn về hướng đạo.

Lục Ly thấy một đạo hồng quang lao nhanh mà đến, không dám có chút nào chần chờ, lập tức từ bỏ ý định đánh giết Âm Quỳ Thú, cấp tốc lấy ra Thiên Tà Châu, thân hình chợt lóe, tiến vào bên trong.

Hưu!

Thiên Tà Châu hóa thành một đạo ánh sáng xanh bay vút đi, rất nhanh liền đuổi kịp mấy tên Địa Tiên, thu bọn hắn vào. Âm Quỳ Thú vốn đang khóa chặt Lục Ly, thấy Lục Ly đột nhiên biến mất, trong đôi mắt to tướng của nó hiện lên một tia nghi hoặc, thân mình chợt dừng lại giữa trời.

Tiếp đó, thấy Lục Ly không ngừng thu lại đám Địa Tiên, Âm Quỳ Thú sửng sốt ngây dại, linh trí quái thú này có vẻ không cao, không nghĩ thông tại sao đột nhiên những khí tức nhân loại kia lại biến mất.

Đợi sau khi thu lại hết thảy chúng nhân, Lục Ly rốt cục cũng yên tâm phần nào, trên mặt không giấu được vẻ áy náy. Vừa rồi nếu hắn kịp thời thu lại tất cả mọi người thì hai tên trưởng lão kia đã không phải chết. Khi đó hắn còn định đánh giết Âm Quỳ Thú, lúc này nghĩ lại sao mà buồn cười.

- Cứ thế vứt bỏ?

Ánh mắt Lục Ly lộ ra một tia quấn quít, nếu lúc này hắn không đánh giết được Âm Quỳ Thú, về sau e là không còn cơ hội, đợi Âm Quỳ Thú trưởng thành đến trạng thái mạnh nhất, còn ai trên Đấu Thiên Giới có thể ngăn cản được nó?

Từ khai chiến đến bây giờ mới chỉ qua chừng một nén hương, theo lý mà nói Đại Ma Thần không thể trở về nhanh như vậy được. Bởi vì truyền tống đến Độ Biên Thành cần thời gian, đợi khi Đại Ma Thần được đến tin tức, truyền tống đi về cũng cần thời gian, tính đi tính lại ít nhất phải mất nửa canh giờ.

- Nghĩ cách thử lại xem sao!

Lục Ly phát giác được Âm Quỳ Thú chính đang mờ mịt nhìn quanh, có vẻ linh trí rất thấp, nội tâm hắn đột nhiên khẽ động. Dù không thể đánh giết Âm Quỳ Thú thì cũng phải nghĩ cách chọc giận nó, để nó ra tay với Ma tộc, như vậy liền có thể chế tạo khủng hoảng, khiến Ma tộc sinh lòng sợ hãi Âm Quỳ Thú, dẫn đến càng nhiều người kháng cự chuyện cho Âm Quỳ Thú ăn thịt đồng nam đồng nữ.

Hưu!

Lục Ly điều khiển Thiên Tà Châu bay múa, hung hăng đánh tới từng tên Ma tộc, mấy tên Nhân Hoàng Ma tộc căn bản không cách nào tránh né, đột nhiên bị Thiên Tà Châu hung hăng nện bay, bắn lên thân Âm Quỳ Thú.

Hù hù!

Âm Quỳ Thú quay đầu liếc nhìn, mặc dù va chạm không gây ra được tổn thương với nó, song nó vẫn giơ móng vuốt lên, trảo chết mấy tên Nhân Hoàng Ma tộc.

- Tiểu Bạch!

Lục Ly lại điều khiển Thiên Tà Châu từ phía sau đụng bay mấy tên Ma tộc, thấy Âm Quỳ Thú không có bất kỳ phản ứng nào, nội tâm hắn lần nữa khẽ động, hét lớn với Tiểu Bạch:

- Ra ngoài cắn nó, song nếu thấy tình hình không đúng, lập tức về lại đây.

Hí hí!

Tiểu Bạch kiêu ngạo ngóc đầu lên, Lục Ly truyền tống nó đi ra, Tiểu Bạch lập tức hung hăng táp tới mông Âm Quỳ Thú.

Hù hù!

Răng Tiểu Bạch rất sắc bén, nháy mắt liền đã cắn đi một miếng thịt, Âm Quỳ Thú bị đau, phẫn nộ hét lớn, độc giác trên đầu sáng lên hồng quang, từ trong người Tiểu Bạch lập tức toát ra khí lưu màu đỏ, đứng im không nhúc nhích.

- Không hay!

Lục Ly vội điều khiển Thiên Tà Châu bay tới, Thiên Tà Châu lóe lên quang mang, thân ảnh Tiểu Bạch thoáng ngưng lại giữa trời, song sau cùng vẫn thu vào được.

- Tốt!

Lục Ly như được đại xá, nếu Tiểu Bạch bị đánh giết, chắc cả đời này hắn phải sống trong hối hận mất.

Âm Quỳ Thú thấy Tiểu Bạch biến mất, trong mắt lại lộ vẻ kinh nghi, tựa hồ đang tự hỏi Tiểu Bạch đi đâu? Sao mới đó đã không cảm ứng được khí tức Tiểu Bạch nữa?

- Tiểu Bạch, ngươi không sao chứ?

Lục Ly kinh nghi ôm lấy Tiểu Bạch, kẻ sau mắt nhỏ nhắm lại, khí lưu quấn quanh trên thân không ngừng giảm bớt, lát sau nó mở mắt, hưng phấn réo lên không ngừng.

- Ách?

Lục Ly ngạc nhiên chớp chớp mắt, không xác định hỏi:

- Ngươi còn muốn ra ngoài? Ngươi có thể hấp thu khí lưu màu đỏ này.

Hí hí!

Tiểu Bạch gật đầu như gà mổ thóc, Lục Ly lập tức tinh thần đại chấn, Thiên Tà Châu có thể cấp tốc thu hồi Tiểu Bạch, nếu để Tiểu Bạch tiếp tục ra ngoài tấn công, không chừng sẽ có thể đánh thương được Âm Quỳ Thú.

Hưu!

Thiên Tà Châu bay vòng ra sau lưng Âm Quỳ Thú, Tiểu Bạch chớp lóe đi ra, nhanh chóng gặm tới đùi Âm Quỳ Thú, chỉ một hơi liền đã gặm được miếng thịt to tướng.

Hù hù!

Âm Quỳ Thú phẫn nộ, độc giác trên đầu lần nữa lấp lánh quang mang.

Bình Luận (0)
Comment