Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Cứ theo lực độ vừa rồi mà tính, phỏng chừng cùng lắm sau mấy cú nện nữa, Tiểu Bạch cũng sẽ biến thành một đống thịt nát.
- Ha ha!
Đại Ma Thần đứng ngạo nghễ giữa trời, cúi đầu nhìn xuống Lục Ly nơi xa, cười lạnh nói:
- Lục Ly, hình như trong Thiên Tà Châu còn có mấy tên Địa Tiên nữa đúng không? Hay là ngươi phóng ra hết đi, xem xem liệu có thể giải cứu được ngươi không? Ngươi còn bài tẩy nào nữa thì dùng ra hết đi!
Lục Ly không tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn như lời Đại Ma Thần gợi ý, với tình thế như hiện tại, dù có đến cả vạn Địa Tiên cũng không đủ cho Âm Quỳ Thú giết.
Bài tẩy?
Lục Ly làm gì còn bài tẩy nào? Thiên Tà Châu Tiểu Bạch và Linh Phong thành bảo chính là bài tẩy của hắn, nhưng giờ hết thảy đều vô dụng.
- Chẳng lẽ thật phải bỏ mạng ở đây?
Trong đầu Lục Ly chớp qua một ý niệm, hắn chết cũng không sao, nhưng Khương Khinh Linh và Bạch Thu Tuyết thì làm thế nào? Nhân tộc ở Thần Châu đại địa thì làm thế nào?
Hí hí!
Tiểu Bạch lần nữa xông lên, sau đó lại lần nữa bị nện xuống, tình cảm giữa Tiểu Bạch và Lục Ly rất sâu, không giống như là quan hệ giữa linh thú cùng chủ nhân, ngược lại càng giống như là thân nhân.
Tiểu Bạch vừa ra đời liền đi theo Lục Ly, từ nhỏ đến lớn chỉ có mỗi một thân nhân là Lục Ly, đối với nó, Lục Ly chính là hết thảy. Lúc này Lục Ly gặp nạn, nó dù phải liều mạng cũng quyết bảo vệ Lục Ly.
- Tiểu Bạch!
Lục Ly thấy lông lá toàn thân Tiểu Bạch đều bị máu tươi nhuộm đỏ, một chân đã què, lại vẫn cố chấp bay lên, ánh mắt quật cường khiến Lục Ly nhìn mà đau xé tim gan.
Chỉ là...
Lúc này hắn chẳng thể làm được gì, thậm chí ngay cả động đậy đều vô cùng khó khăn, trong Thiên Tà Châu còn có tám tên trưởng lão Địa Tiên, song hắn lại không dám thả ra.
Trong Bản Mệnh Châu của hắn còn có thần lực, lại không thể phóng ra được dù chỉ một tia, lúc này điều duy nhất hắn có thể làm chắc chỉ còn mỗi Thăng Long Thuật, nhưng một đám Địa Tiên tung ra đòn tấn công mạnh nhất còn không thể đánh thương Âm Quỳ Thú, hắn phóng thích Thăng Long Thuật thì có nghĩa lý gì?
- Lục Ly, ta thừa nhận ngươi là kỳ tài bất thứ ngàn năm có một của Nhân tộc, nhưng hôm nay ngươi tất phải chết không nghi ngờ! Nếu có kiếp sau, ngươi nhớ đừng cuồng vọng chủ quan như thế này nữa.
- Hôm nay, lúc ngươi xuất hiện ở đây liền đã chú định kết cục tử vong, không ai có thể cứu được, dù có đến trăm tên Hóa Thần cũng không thể tránh khỏi kết cục ngươi vẫn lạc.
- Lục Ly, hình như trong Thiên Tà Châu còn có mấy tên Địa Tiên? Hay là ngươi thả hết ra đi, xem xem liệu có thể cứu được ngươi? Ngươi còn bài tẩy nào nữa không, cũng dùng ra hết xem nào!
Tiếng nói của Đại Ma Thần vang vọng bên tai Lục Ly, vừa rồi Lục Ly còn tưởng Đại Ma Thần cuồng ngôn, lúc này mới biết hóa ra là châm chọc mình.
Chủ quan!
Đúng là quá chủ quan, Lục Ly vốn tưởng rằng với Linh Phong thành bảo đại thành, đối chiến Đại Ma Thần tất sẽ giết được đối phương, lại không ngờ hết thảy những gì mình chuẩn bị, hết thảy những gì mình dựa vào, ở trong mắt Đại Ma Thần đều chỉ như trò hề.
Hắn vốn có cơ hội đào tẩu, nếu tiến vào trong Thiên Tà Châu ngay từ đầu, chẳng phải liền có thể thoát đi. Chỉ cần tìm nơi nào đó ẩn núp, tiếp tục cảm ngộ Tuyến Lộ Thiên Đồ, không chừng còn có sức liều mạng, nhưng giờ, hết thảy đều đã quá muộn.
- Bài tẩy? Ta còn bài tẩy gì nữa đây?
Lục Ly cười tự giễu, chút bản năng cầu sinh sau cùng thúc đẩy hắn hồi tưởng tới hết thảy thủ đoạn và năng lực mà mình có.
Huyết mạch thần kỹ Nhiên Huyết, Long Ngâm, Huyết Trảo, Thăng Long thuật, tất cả đều vô dụng. Áo nghĩa Tốc Độ, Không Gian Chấn Đãng, bí thuật Toái Hồn, Linh Phong thành bảo...
Cũng vô dụng!
Lục Ly điểm qua một lượt hết thảy những gì có thể nghĩ ra được. Chỉ là thủ đoạn rất nhiều, hiệu quả lại không được bao nhiêu.
- Không đúng...
Đột nhiên, linh quang chợt lóe, trong đầu Lục Ly hiện ra một thứ, một kiện bảo vật bị hắn bỏ sót, một kiện bảo vật đến từ Thần Giới.
Sát Đế chi huyết!
Thứ này là bảo vật được đến trong nội điện Thiên Tà Châu, Thiên Tà Châu đến từ Thần giới, Sát Đế chi huyết càng là huyết dịch của một cường giả tuyệt thế. Trong huyết dịch cất chứa năng lượng khủng bố, đừng nói luyện hóa, dù chỉ mở ra nắp bình thoáng chốc, hắn đều chịu không được, còn thiếu chút bị sát khí trong đó khống chế, biến thành một kẻ điên chỉ biết giết chóc.
Luyện hóa Sát Đế chi huyết?
Đây là cách sau cùng, là cơ hội lật bàn cuối cùng, bằng không không chỉ hắn phải chết, Thiên Tà Châu cũng sẽ bị phá mở, Khương Khinh Linh và Bạch Thu Tuyết sẽ chết, tám tên trưởng lão và Tiểu Bạch đều phải chết.
Chỉ là...
Huyết dịch kia là thứ hắn có thể luyện hóa ư? Phàm thể nhục thai của hắn có thể trụ được trước năng lượng khủng bố như vậy ư? Nếu huyết dịch vừa nhập thể, nhục thân hắn liền trực tiếp nổ tung thì sao?
Oanh!
Phía dưới truyền đến tiếng rền vang, kéo Lục Ly ra khỏi trầm tư, thần niệm hắn quét qua, sát cơ trên thân lập tức tăng vọt. Tiểu Bạch lần nữa bị Âm Quỳ Thú nện xuống dưới đất. Lần này tựa hồ không bò dậy nổi, xương cốt toàn thân không biết đã đứt gãy bao nhiêu, tứ chi đều dập nát, giờ chỉ còn thoi thóp một hơi, có vẻ sẽ chết đi bất cứ lúc nào.
- Không quản được nhiều nữa rồi!
Tức thì, Lục Ly hạ quyết định, rốt cuộc đều là chết, sao không thử liều một phen? Ánh mắt hắn khẽ đảo, Thiên Tà Châu sáng lên lấp lánh, đám người Lôi trưởng lão bắn ra, Lục Ly dùng hết khí tức toàn thân gầm thét:
- Tất cả các ngươi lập tức chia ra đào tẩu, đây là mệnh lệnh, ai vi phạm trục xuất khỏi Thí Ma Điện!
Đám người Lôi trưởng lão không biết rõ về tình hình bên ngoài, vừa đi ra liền theo bản năng định ra tay, chỉ là nhìn thấy Âm Quỳ Thú khổng lồ như sơn mạch kia, ai nấy đều bị dọa sợ.
- Trục xuất khỏi Thí Ma Điện?
Nghe được tiếng hét của Lục Ly, chúng nhân lập tức hồi thần lại, không chút chần chờ, dồn dập đào tẩu ra khắp bốn phương tám hướng. Ngữ khí Lục Ly nghiêm lệ như thế, ai dám làm trái ý chí của hắn?
- Còn muốn trốn?