Cường giả gia tộc chết sạch rồi, Thất trưởng lão trở thành người mạnh nhất, có uy vọng nhất của Liễu gia. Hắn chỉ trầm tư nửa nén hương liền vô cùng kiên định nói:
- Lập tức đi ngay, lão Cửu, lão thập tam, các ngươi đi truyền lệnh của ta, toàn bộ con em Liễu gia tụ lại, thu dọn đồ đạc rời khỏi Vũ Lăng thành ngay trong đêm.
Hai vị trưởng lão khẽ gật đầu, lập tức xoay người đi bố trí, Liễu Di ngẩng đầu mờ mịt nhìn Thất trưởng lão hỏi:
- Đi, chúng ta còn có thể đi đâu? Vũ đại nhân khẳng định sẽ phái người đuổi giết. Bắc Mạc rất lớn, nhưng không có chỗ cho Liễu gia chúng ta dung thân.
- Có!
Thất trưởng lão ngước mắt nhìn về hướng nam nói:
- Chỉ cần chúng ta có thể tiến vào Thiên Đảo Hồ trước khi truy binh đuổi tới, chúng ta liền có hi vọng sống sót.
- Thiên Đảo Hồ?
Trong mắt Liễu Di chớp qua một tia thần thái, chẳng qua nàng nghĩ một lát rồi lại cười khổ nói:
- Thất gia gia, gia tộc an trí nhiều phụ nữ trẻ nhỏ trong sơn cốc như vậy, chờ tiếp những người này ra, muốn cùng lúc mang đến Thiên Đảo Hồ ít nhất phải hai tháng. Vũ đại nhân sao có thể cho chúng ta thời gian dài như vậy?
- Không mang theo các nàng!
Ánh mắt Thất trưởng lão chớp qua một tia kiên định, vô cùng quả quyết nói:
- Chúng ta đi trước, nhanh thì nửa tháng có thể đến nơi, còn nếu mang theo các nàng, tất cả đều phải chết.
- Hả?
Cả người Liễu Di run lên, không ngờ Thất trưởng lão cư lại ngoan tâm đến thế, lưu lại toàn bộ gia quyến, những người kia rất có thể sẽ bị giết sạch...
Cộc cộc cộc!
Vẻn vẹn qua nửa canh giờ, từ cửa Nam Vũ Lăng thành, hơn ba mươi chiếc chiến xa lao nhanh mà ra. Thất trưởng lão quả nhiên ngoan tâm, chỉ sai người thu thập tài vật trọng yếu, dẫn theo hơn ba trăm người còn lại ngồi chiến xa ra khỏi thành.
Trước đại chiến, Liễu gia đưa tất cả phụ nữ trẻ em đến các cứ điểm ẩn núp, tổng cộng có hai, ba ngàn người. Nếu mang theo hết toàn bộ hai ba ngàn người già phụ nữ trẻ em này, cần tiêu tốn rất nhiều ngày thời gian, tốc độ không thể nào nhanh được, trên trăm chiếc chiến xa mục tiêu cũng sẽ càng lớn, khả năng bị đuổi kịp rất cao.
Minh Xà bà bà giết sạch người bốn đại gia tộc ngay trước mặt Vũ đại nhân, còn giết cả Vũ Hận Triệu Hi, thậm chí sau cùng Vũ đại nhân cũng bị ép nhếch nhác đào tẩu.
Lúc này lửa giận trong lòng Vũ đại nhân thế nào chắc không cần nói cũng biết, hắn nhất định sẽ quay về mời tộc trưởng và cường giả Vũ gia ra tay truy sát Minh Xà bà bà. Nhưng Minh Xà bà bà ngồi phi thuyền thiết giáp, tốc độ nhanh cỡ nào? Khả năng lớn là không thể đuổi kịp.
Một khi đuổi không kịp, lửa giận trong lòng không chỗ phát tiết, Vũ đại nhân sẽ chuyển sự chú ý về phía Liễu gia, đến lúc đó Liễu gia tuyệt đối gà bay chó sủa.
Bởi thế vì bảo toàn Liễu gia, Thất trưởng lão đành phải bỏ mặc những người già phụ nữ trẻ em kia để đào tẩu trước. Chỉ cần bọn hắn trốn, Vũ đại nhân sẽ không nhắm đến gia quyến, dù sao làm vậy thanh danh không dễ nghe.
Còn về dư nghiệt bốn đại gia tộc liệu có trả thù, liệu có tàn sát những phụ nữ trẻ em đang ẩn núp kia, vậy chỉ còn biết phó mặc cho ý trời.
Hơn ba mươi chiếc chiến xa lao nhanh trong đêm, chẳng mấy chốc đã tan biến trong sơn đạo mênh mông, mỗi chiến xa đều được kéo bởi hai con Ngân Lang, tốc độ rất nhanh, một đêm qua đi đoán chừng đã cách xa Vũ Lăng thành mấy trăm dặm.
Trước khi đi Thất trưởng lão sai người thả một mồi lửa, dội dầu đen lên toàn bộ đại viện Liễu gia. Lúc này đại viện Liễu gia sớm đã hừng hực liệt hỏa, thế lửa xung thiên, chiếu rọi nửa góc trời.
Rời đi vội vàng, rất nhiều thứ không cách nào mang theo, bọn hắn phải tận lực nhanh chóng đến Thiên Đảo Hồ, không thể mang theo quá nhiều tài bảo linh tài. Vì không muốn cho dư nghiệt bốn đại gia tộc giành được, Thất trưởng lão đành phải một mồi lửa đốt trụi.
Trọn cả Vũ Lăng thành chìm trong hỗn loạn, Liễu gia chạy trốn, cường giả bốn đại gia tộc đều bị giết, trong thành không muốn loạn cũng không được.
Rất nhiều võ giả Ngoại đường của bốn đại gia tộc may mắn sống sót, lúc này bắt đầu điên cuồng cướp bóc tài vật bảo vật. Một ít tiểu gia tộc cũng nhúng tay vào tranh cướp, trong thành khó tránh khỏi dẫn phát hỗn chiến, Vũ Lăng thành vốn dĩ đã thây ngang khắp đồng, sau đêm nay xem ra sẽ triệt để biến thành thi thành.
Trời dần sáng tỏ, loạn chiến Vũ Lăng thành cũng đi đến hồi kết thúc, tài phú bốn đại gia tộc tích lũy nhiều năm bị cướp bóc sạch sẽ. Những võ giả Ngoại đường bốn đại gia tộc và một số tiểu gia tộc tham dự cướp đoạt đều bỏ trốn.
Lửa nơi đại viện Liễu gia cũng đã tắt, đại viện xưa kia xa hoa nhất trong thành, lúc này đã biến thành một phiến đất hoang vu. Khắp nơi trong thành toàn là thi thể, nước trong cống rãnh bị nhuộm đỏ ngầu.
Rất nhiều con dân trong thành bị ngộ sát, dù trời đã sáng hỗn loạn cũng đã kết thúc, song phần đông con dân vẫn thấp thỏm lo âu, không dám đi loạn. Phần đông bắt đầu đào tẩu, rời xa toà thi thành này.
Vẻn vẹn một đêm, Vũ Lăng thành vốn phồn hoa náo nhiệt bỗng chốc biến dạng.
Chẳng qua tình cảnh này rất thường thấy ở Bắc Mạc, mỗi thời mỗi khắc đều diễn ra, đây chính là quy tắc của Bắc Mạc.
Trong sơn đạo cách Vũ Lăng thành mấy trăm dặm về phía tây nam, ba mươi chiếc chiến xa vẫn đang bôn tẩu. Một đêm vô sự, chiến xa rời xa Vũ Lăng thành vài trăm dặm, nhưng thế không có nghĩa là đã an toàn, chưa đến Thiên Đảo Hồ liền vĩnh viễn chưa tính an toàn.
Chiến xa chỉ có hơn ba mươi chiếc, bởi thế một chiếc phải chen mười người trở lên, rất nhiều võ giả Liễu gia chen trong chiến xa, thần sắc ảm đạm, như người mất hồn.
Còn có càng nhiều võ giả bị thương ở các mức độ nặng nhẹ khác nhau, dù được băng bó, phục dụng thuốc chữa thương, nhưng đường núi xóc nảy thường xuyên kích động thương thế, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu rên thảm thiết.
Lục Ly ngồi trong chiếc xe ngựa thứ ba, trong xe ngựa này chỉ có hắn và Liễu Di, đường núi xóc nảy Lục Ly lại vẫn một mực hôn mê bất tỉnh, hắn bị thương quá nặng.