Toàn bộ xương cốt trước ngực đều đứt gẫy, lục phủ ngũ tạng bị đánh cho bầm dập, đấy còn là nhờ hắn mặc vào chiến giáp Huyền khí Địa giai của Triệu Duệ, bằng không sớm đã chết từ lâu.
Tiểu Bạch sấp ở bên người Lục Ly, cũng đang ngủ say, con thú nhỏ này Liễu Di không biết thuộc chủng loại gì, chỉ tưởng là tiểu sủng vật Lục Ly nuôi. Bởi vì nó một mực đi theo Lục Ly, nàng liền cũng mang theo Tiểu Bạch.
Liễu Di ngồi ở một bên, đầu tóc nàng rất loạn, trên người trên mặt đều có vệt bùn, sớm đã không còn phong thái và khí độ đại tiểu thư Liễu gia.
Nàng tựa lưng bên cửa sổ, trong mắt không một tia thần thái, cả người lung la lung lay theo chiến xa, tựa như một cái xác không hồn.
Đám người Thất trưởng lão không dám có chút nào chủ quan, một mực phái mấy tên trưởng lão Thần Hải Cảnh tản ra quanh năm mươi dặm trinh sát, vạn nhất gặp phải truy binh hoặc có võ giả chặn đường liền có thể sớm cảnh báo.
Lo lắng của đám người Thất trưởng lão là dư thừa, đêm qua một đêm vô sự, hai ngày bôn tẩu sau đó cũng bình an vô sự, không thấy có bất kỳ truy binh nào đuổi theo.
Gia tộc Vũ đại nhân cách Vũ Lăng thành rất xa, hắn muốn trở về cần phải có thời gian. Mà dù trở về, cường giả Vũ gia xuất động tất cũng phải trước đuổi theo truy sát Minh Xà bà bà, trong thời gian ngắn làm sao lại đi để ý tới Liễu gia cỏn con làm gì.
Ngày thứ ba, đội xe Liễu gia đã bôn tẩu được hơn ba ngàn dặm, đi cả ngày lẫn đêm, Ngân Lang không một phút ngừng nghỉ.
Đến lúc hoàng hôn, Lục Ly tỉnh lại!
Liễu Di cho hắn nuốt mấy viên đan dược chữa thương cao cấp, răng thú bên trong chiến giáp Huyền khí sáng lên le lói, tăng cường dược lực đến cực hạn.
Ba ngày qua đi, thương thế Lục Ly đã khôi phục rất nhiều, lục phủ ngũ tạng bầm dập sắp lành lại, xương cốt đứt gãy cũng bắt đầu khôi phục.
Lục Ly mở mắt ra, mê mang nhìn trần xe lay động, trong mắt rốt cục có một tia tinh thần. Hắn đảo mắt nhìn sang bên cạnh, thấy Liễu Di ngồi ở một bên ngủ say, Tiểu Bạch cũng ngủ say bên người hắn.
Hắn không nói gì, nhắm mắt lại hồi tưởng chuyện xảy ra đêm đó, trên mặt chớp qua một tia thống khổ và lo lắng.
- Tỷ tỷ...
Hắn thì thào, nhớ đến cảnh Lục Linh bị đốt thành một đoàn than đen, lập tức tim đau như đao cắt, lại nghĩ tới Lục Linh bị người mang đi, lúc này sinh tử chưa biết, hai người không biết có còn cơ hội gặp lại nhau, trong lòng hắn càng thêm đau đớn, co thắt lại.
Phốc
Trong người có máu tụ, hắn cứ nghĩ miên man, phẫn nộ công tâm, thế là phun ra máu, kinh động đến Liễu Di.
Liễu Di thấy mặt Lục Ly nhầy nhụa máu, thần sắc dữ tợn, ngực phập phồng kịch liệt, vội vàng nói:
- Lục Ly, ngươi sao vậy?
Hí hí
Tiểu Bạch bị đánh thức, mắt nhỏ lo lắng nhìn Lục Ly, duỗi ra đầu lưỡi liêm liếm lòng bàn tay hắn.
Lục Ly hít sâu mấy hơi, sắc mặt dần khôi phục bình tĩnh, hắn mở mắt hỏi:
- Mang tỷ tỷ ta đi là ai? Bọn họ mang tỷ tỷ ta đến đâu?
Liễu Di thấy thần sắc Lục Ly dần bình tĩnh lại, trong lòng cũng yên tâm, giải thích nói:
- Là Minh Xà bà bà của Thần Nữ cung Thanh Châu, các nàng hẳn là về trở lại Thanh Châu. Lục Ly ngươi đừng lo lắng, Thần Nữ cung rất cường đại, tỷ tỷ ngươi không sao đâu.
- Thanh Châu ở chỗ nào?
Lục Ly nghĩ nghĩ lại hỏi tiếp:
- Từ chỗ chúng ta đến Thanh Châu cần mất bao lâu?
- Ngươi không đi được!
Liễu Di lắc đầu thở dài:
- Chí ít trong thời gian ngắn ngươi không đi được, Thanh Châu ở phía đông nam Bắc Mạc, cách nguyên cả Quỷ Sát hải. Không đến Bất Diệt cảnh, không ngồi truyền tống trận hoặc phi thuyền thiết giáp, ngươi căn bản không đi được Thanh Châu.
- Bất Diệt cảnh?
Lục Ly nhắm mắt lại, trầm tư một lát, sau đó mở mắt nhìn qua ngoài xe lẩm bẩm nói:
- Tỷ tỷ, ta sẽ mau chóng tu luyện tới Bất Diệt cảnh, cứu ngươi trở về. Ngươi phải thật tốt, chờ đợi ta, chờ đợi ta...
Sau khi Lục Ly sinh ra, phụ thân liền mất tích, từ nhỏ hắn và Lục Linh đã sống dựa vào nhau. Lục Linh vừa là tỷ tỷ hắn, vừa là mẫu thân hắn, tình cảm hắn dành cho Lục Linh lớn hơn hết thảy, Lục Linh chính là tất cả đối với hắn.
Bốn tuổi Lục Linh đã mất đi cha mẹ, lại phải ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn Lục Ly, còn cần đề phòng minh thương ám tiễn trong bộ lạc, chịu đủ khi nhục từ người bộ lạc.
Những năm qua Lục Linh chịu đựng quá nhiều gian khổ, thay Lục Ly làm rất rất nhiều chuyện, có dành cả đời Lục Ly đều không trả hết được.
Trừ lúc năm mười tuổi Lục Linh từng mất tích mấy ngày ra, Lục Ly gần như chưa từng chia tách quá lâu với Lục Linh. Nghĩ đến lần này không biết phải cách xa bao lâu, thậm chí có thể cả đời đều không gặp mặt lại được, lòng Lục Ly lại quặn thắt.
Khắc đó hắn âm thầm phát thề, nhất định phải tìm tới Lục Linh, nhất định phải trở thành cường giả, phải thủ hộ Lục Linh cả đời, không để nàng chịu thêm chút khổ, chịu thêm chút tổn thương nào.
...
Nhìn nét mặt cương nghị của Lục Ly, Liễu Di khe khẽ thở dài, vốn định nói mấy câu lại không đành lòng đả kích hắn.
Bất Diệt cảnh há là dễ đột phá vậy ư? Gia gia nàng cố gắng cả đời đều không thể rèn đúc Mệnh Luân, đột phá Mệnh Luân cảnh, càng đừng nói tới Bất Diệt cảnh xa xôi.
Hơn nữa, dù Lục Ly có thể đột phá Bất Diệt cảnh, chẳng lẽ như thế liền có thể tìm về Lục Linh?
Thần Nữ cung Liễu Di từng nghe nói qua, đó là một trong những thế lực đỉnh cấp nhất Thanh Châu, cường giả như mây, Bất Diệt cảnh đối với Thần Nữ cung mà nói thì cũng chỉ là kiến hôi.
Liễu Di trầm mặc, Lục Ly cũng trầm mặc. Tiểu Bạch nhìn Lục Ly vài lần, thấy hắn không mở lời, liền lần nữa cuộn mình thành một đoàn thiếp đi bên người Lục Ly.
Qua gần nửa canh giờ, Lục Ly mới mở mắt, nhìn sang Liễu Di nói:
- Có nước không? Đúng rồi, giờ chúng ta đi đâu?
Bánh xe một mực lăn động, chiến xa xóc nảy, Lục Ly không cần nhìn cũng biết mình đang đi trên đường. Liễu Di rót một chén nước, đỡ Lục Ly ngồi dậy cho hắn uống, sau đó mới giải thích nói:
- Chúng ta đang tiến về hướng nam, tới Thiên Đảo Hồ.