Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Khóe miệng Kha Mang lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, nói:
- Dùng lực phá trận, bất luận đối phương có âm mưu quỷ kế gì, ta dốc hết sức phá. Tạm thời đám người Lục gia gia không có chuyện gì, cho nên không cần quản bọn họ, đối phương đã có bố trí, vậy thánh chủ phá vỡ từng chút từng chút bố cục của đối phương, vị dụ như ngài phá hủy hai bên sơn mạch trước chẳng hạn, tàn sát quân đội hai bên của bọn họ, nổ nát từng điểm từng điểm pháo đài, cuối cùng san phẳng Vũ Thần Cốc thành bình địa, cho dù đối phương có bất kỳ bố trí gì, cũng không làm nên chuyện nữa.
- Có đạo lý!
Lục Ly suy nghĩ một chút, tán đồng gật đầu, mặc ngươi có trăm ngàn quỷ kế, ta cứ dốc hết sức phá. Chỉ cần từ từ tiến tới, đánh từng chút một, phá hủy Vũ Thần Cốc, cho dù đối phương có bố trí cũng không bẫy được mình.
Lục Ly thu Kha Mang vào, dùng thần niệm quét nhìn một lần, cuối cùng khóa lại sơn mạch bên trái. Hắn khống chế Âm Quỳ Thú sải bước chạy sang bên trái, để lại vô số ánh mắt nghi hoặc của thám báo Vũ Tộc.
- Ầm ầm ầm!
Lục Ly chạy sang dãy núi bên trái sơn cốc, ba mặt Vũ Thần Cốc được núi vây quanh, phía bắc Dực Thần Sơn nguy nga cao vút, đỉnh núi hai bên trái phải hơi thấp một chút, nhưng vẫn coi là đỉnh núi rất cao.
- Âm Quỳ Thú, phá sơn!
Lục Ly vung tay lên, Âm Quỳ Thú xuất động, thân thể to lớn như núi của nó trực tiếp phóng đến núi lớn, sừng trên đầu chĩa vào phía trước, chuẩn bị dùng sừng va chạm.
- Oanh!
Đất đá bắn tung toé, cả tòa sơn mạch đều rung động kịch liệt, cự thạch phía trên quay cuồng lăn xuống. Đỉnh núi ở ba mặt Vũ Thần Cốc đều liền một khối, cho nên ba ngọn núi lớn đều chấn động kịch liệt, Dạ Nghê Thường đứng ở trên Dực Thần Sơn cũng có thể cảm ứng rõ ràng...
- Haiz!
Ba vị trưởng lão Vũ Tộc liếc mắt nhìn nhau nở nụ cười khổ, Lục Ly khống chế Âm Quỳ Thú đi bên trái, bọn họ đã đoán được một ít. Lục Ly không có lựa chọn đột tiến chính diện, rõ ràng là hắn đã nhìn thấu một chút đồ vật.
- Đại trưởng lão...
Một vị trưởng lão ngưng trọng nhìn Dạ Nghê Thường, người sau lại khoát tay áo nói:
- Nên bố trí đã bố trí, đây là lực lượng lớn nhất của chúng ta, nếu như lần này không kích sát hoặc là vây được Lục Ly, đó chính là ông trời muốn Vũ Tộc ta vong. Nếu là ý tứ của ông trời, chúng ta đi lo lắng giãy giụa cũng có cái ý nghĩa gì? Yên lặng theo dõi kỳ biến đi.
Nội tâm ba vị vương tử rơi xuống đáy, kèm theo sơn mạch bên trái rung động hết lần này đến lần khác, sắc mặt đại vương tử trắng bệch nói:
- Ngũ muội, nếu không chúng ta rút lui trước đi? Giữ được núi xanh không sợ không có củi đốt, phải không?
- Đúng, đúng!
Hai vị vương tử khác đồng ý gật gật nói, vương tộc Vũ Tộc có một cái tiểu thế giới rất lớn, sau khi bọn họ trốn vào vẫn có thể ở bên trong hưởng thụ vinh hoa phú quý...
- Muốn đi các ngươi tự đi!
Dạ Nghê Thường không nhìn bọn họ, ánh mắt nhìn về phía Lục Ly, trên mặt lộ ra một nụ cười thê mỹ, lẩm bẩm nói:
- Cần một người Vương tộc Vũ Tộc lưu lại, nếu không Lục Ly sẽ cảm thấy Vương tộc chúng ta không có người...
- Rầm rầm rầm!
Sơn băng địa liệt, cự thạch lăn xuống, đá vụn bắn tung toé, bụi mù cuồn cuộn. Đỉnh núi bên trái Vũ Thần Cốc không coi là nhỏ, ít nhất chu vi cũng lên đến mấy trăm trượng, cao ngàn trượng.
Lúc này ở dưới một lần va chạm của Âm Quỳ Thú, đỉnh núi đã bị đụng ra từng cái động to lớn, mỗi lần Âm Quỳ Thú chạy hết tốc lực, sẽ có thể đụng ra một cái động sâu ngang qua nửa ngọn núi.
Trên ngọn núi có rất nhiều cự thạch lăn xuống, mỗi một lần va chạm đỉnh núi đều rung động kịch liệt, lúc nào cũng có dấu hiệu sụp đổ.
Trong sơn cốc dưới ngọn núi, có mấy trăm vạn quân đội đang đóng giữ, bọn họ nhìn đỉnh núi lay động kịch liệt đều sợ hãi không ngớt, dường như sợ đỉnh núi sụp đổ chôn sống bọn họ vào vậy.
Trên thực tế, cho dù đỉnh núi sụp đổ, những quân sĩ này cũng sẽ không bị nghiền ép thành thịt nát không chỉnh tề, dù sao cũng là võ giả, hơn nữa còn có thể bay, nhiều nhất nhận một ít thương tổn mà thôi.
Nhưng ngọn núi khổng lồ sụp đổ, vẫn tạo cho người ta áp lực rất lớn, cho nên có quân sĩ rối loạn lên. Nếu không phải các thống soái phía trên không hạ lệnh rút lui, thì họ đã sớm giải tán rồi.
- Oanh!
Âm Quỳ Thú lại va chạm một lần nữa, lần này đỉnh núi lay động càng lợi hại, rốt cục Dực Thần Sơn bên kia truyền đến một tiếng kèn. Toàn bộ quân sĩ bên này như trút được gánh nặng, dồn dập bay vào quảng trường trong sơn cốc.
- Rầm rầm rầm oanh!
Bọn họ còn chưa tới trung tâm quảng trường khổng lồ, bên trái đã truyền đến một tiếng nổ kinh khủng, vô số quân sĩ quay đầu lại, thấy đỉnh núi khổng lô này quả nhiên đã sụp đổ. Sơn thể gục xuống, cự thạch rơi ra, bụi mù cuồn cuộn, tiếng nổ vang như sấm gầm, hình ảnh kia khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Tiếng nổ vang kéo dài trọn nửa nén hương, bụi mù vẫn không có tản đi. Toàn bộ đỉnh núi này đã sụp đổ, vị trí lúc trước của quân đội toàn là cự thạch, toàn là đất đá, một mảnh bừa bộn, cảnh tượng hoàng tàn khắp nơi.
- Grào grào!
Một tiếng gào thét vang lên, trong đất đá có một con cự thú bắn ra, giang rộng đôi cánh khổng lồ, che lấp một mảnh bầu trời. Nó ngửa mặt lên trời gào thét, khí huyết khủng bố bạo ngược tràn ngập khắp nơi, hàm răng các quân sĩ lại bắt đầu run lên lần nữa.
- Hưu!
Một thanh niên tóc trắng từ trong bụi mù bay vụt ra, đứng vững vàng ở trên đỉnh đầu Âm Quỳ Thú, ánh mắt hắn quét nhìn một vòng, vung tay lên, Âm Quỳ Thú phi nhanh mà đi.
- Rầm rầm rầm!
Bên trong Vũ Thần Cốc có rất nhiều pháo đài lầu các, sau khi Âm Quỳ Thú đi qua toàn bộ biến thành phế tích, rất nhiều đình đài thủy tạ giả sơn đầm nước xinh đẹp đều bị hủy diệt.
Nhưng mà Âm Quỳ Thú cũng không có chạy vào trong sơn cốc, mà chỉ chạy ở khu vực bên trái sơn cốc, giống như chuẩn bị hủy diệt toàn bộ sơn mạch pháo đài bên này.
- Oanh!
Thân thể Âm Quỳ Thú đụng vào một tòa pháo đài khổng lồ, toà pháo đài kia có cấm chế chợt lóe sáng, chặn lại đường đi của Âm Quỳ Thú.