Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Quả nhiên có bố trí!
Lục Ly thờ ơ lạnh nhạt, đứng vững vàng trên một tảng đá lớn giáp ranh sơn cốc, Âm Quỳ Thú va chạm một lần không phá vỡ pháo đài, thân thể nhảy lên thật cao, sau đó dùng móng vuốt cự đại tầng tầng lớp lớp nện về phía pháo đài.
- Oanh!
Lần này cấm chế pháo đài không ngăn được nữa, pháo đài bị nhẹ nhàng phá vỡ, hai bóng người từ bên trong bắn ra, muốn bỏ chạy vào quảng trường trong sơn cốc.
- Muộn rồi...
Lục Ly lắc đầu cười một tiếng, cái sừng trên đầu Âm Quỳ Thú sáng lên, tiếp theo một đạo khí lãng màu đỏ từ trên người nó tràn ngập mà ra, hai cường giả Vũ Tộc đang chạy trốn lập tức động không được nữa, thân thể bị khí lưu màu đỏ bao phủ.
- Grào grào!
Âm Quỳ Thú ngửa mặt lên trời gào thét mấy tiếng, thân thể chợt lóe lên trực tiếp dùng một trảo chụp chết hai cường giả Vũ Tộc. Thực lực hai tên cường giả Vũ Tộc này cũng không tệ, đều là Địa Tiên chi cảnh, nhưng ở dưới cự trảo của Âm Quỳ Thú vẫn không có bất kỳ sức chống cự nào, trực tiếp bị nện thành thịt nát lộn xộn không chỉnh tề.
- Hít hít!
Vô số quân sĩ hít vào một hơi khí lạnh, hai vị Địa Tiên Vũ Tộc kia là một trong những đại nhân vật của Vũ Tộc, bình thường ở trong lòng quân sĩ Vũ Tộc chính là tồn tại gần như vô địch, vậy mà lại bị Âm Quỳ Thú giết chết ngay lập tức?
- Rầm rầm rầm!
Sau khi Âm Quỳ Thú đánh chết hai tên Địa Tiên Vũ Tộc, gần như không có ngừng lại, mà tiếp tục chạy như điên sang bên cạnh. Đúng lúc này, phía trong vài toà thành không bị hủy diệt chợt lóe lên tia sáng, bốn tên Địa Tiên bắn ra, bay về phía trong quảng trường như lợi kiếm.
- Ha ha!
Lục Ly không có xuất thủ, những Địa Tiên Vũ Tộc ẩn nấp biết trốn là tốt rồi, điều này nói rõ bố cục bọn họ sắp đặt mất đi hiệu lực rồi. Hắn không sợ hãi bất kỳ cường giả Vũ Tộc nào, chỉ sợ bị bọn họ ngầm bẫy mà thôi.
Bên trái sơn cốc có mấy ngàn toà kiến trúc, nhưng chỉ mất hai nén hương thời gian đã bị Âm Quỳ Thú đạp bằng toàn bộ. Đợi đến lúc bên trái không còn bất kỳ toà kiến trúc nào, cũng không thể dò xét ra bất cứ bố trí gì, thì thân thể Lục Ly mới từ từ bay tới, đứng ở trên đầu Âm Quỳ Thú, nhích tới gần phía trong sơn cốc.
Trong sơn cốc có một cái quảng trường khổng lồ, phía trên sân rộng là một cái vòng bảo hộ hình cầu màu vàng, lúc này đám người Lục Chính Dương đều ở bên trong.
Bên ngoài màn hào quang màu vàng là vô số quân đội và cường giả Vũ Tộc còn lại, quân đội hai bên trái phải đều tụ tập ở trung tâm quảng trường, vây tụ hết vòng này đến vòng khác, giống như muốn ngăn cản Lục Ly cứu người.
- Ly nhi!
- Điện chủ!
Đám người Lục Chính Dương ở bên trong màn hào quang đã sớm phát hiện ra, sơn cốc chấn động lớn như thế làm sao bọn họ có thể không cảm ứng tới? Lúc này thấy Lục Ly đứng ở phía trên Âm Quỳ Thú, đám người Lục Chính Dương liền lộ ra vẻ xấu hổ và áy náy.
Nếu như không phải bọn họ quá tham lam, thì cũng sẽ không xuất binh tấn công Vũ Tộc rồi. Nếu không phải bọn họ tham công liều lĩnh, cũng sẽ không trúng quỷ kế, toàn bộ bị vây ở đây.
Bọn họ bị vây là chuyện nhỏ, đoán chừng trăm vạn đại quân nhân tộc đã thương vong thảm trọng rồi, đó đều là tinh nhuệ nhân tộc, lại bởi vì quyết định sai lầm của bọn họ mà chết tha hương nơi đất khách quê người.
Mặc dù trong tâm bọn họ rất khát vọng Lục Ly tới cứu bọn họ, nhưng giờ khắc này Lục Ly thật sự xuất hiện, thì nét mặt già nua của tất cả mọi người đều đỏ lên, có một chút không nhịn được. Một đám lão quái vật sống lâu như vậy, lại cần một hậu bối trẻ tuổi tới cứu...
Lục Ly không có mạo muội đi vào sân rộng, sau khi hắn dùng thần niệm đảo qua một vòng, ánh mắt liền nhìn về phía bắc, đánh giá chiến lực của Dạ Nghê Thường trên Dực Thần Sơn.
Những quân sĩ kia vẫn không rút đi, điều này nói rõ Dạ Nghê Thường còn có bố cục khác. Dạ Nghê Thường không có khả năng để những quân sĩ này tự tìm đường chết một cách vô ích, cho nên hắn biết phía sau còn có thủ đoạn!
Hơn nữa thủ đoạn của nàng, cần rất nhiều quân sĩ hợp lực mới có thể phát ra, thực ra Lục Ly không hề kinh ngạc đối với chuyện này, cũng không phải là quá sợ hãi.
Bởi vì hắn không đi vào từ cửa sơn cốc, mà từ bên trái oanh phá núi lớn đi vào, thuận tiện hủy diệt toàn bộ bố trí ở bên trái sơn cốc. Cho dù Dạ Nghê Thường có thể lợi dụng trăm vạn quân đội phát ra công kích gì, thì khẳng định uy lực sẽ không quá lớn.
Khiến hắn kinh nghi chính là...
Dạ Nghê Thường vẫn đứng ở trên Dực Thần Sơn, lúc này bên người nàng chỉ có ba vị trưởng lão Địa Tiên. Nàng không sợ Lục Ly bắt giặc bắt vua trước, mang theo Âm Quỳ Thú xông lên trên Dực Thần Sơn trảm tướng bắt vua?
Hắn trầm ngâm chốc lát, trầm giọng mở miệng:
- Ngũ công chúa, ta đã tiến vào, ngươi có thủ đoạn gì cứ mang ra đi, để Lục mỗ mở mang một phen. Nếu như Lục mỗ không có đoán sai, ngươi vẫn còn có tầng bố trí thứ hai đúng không?
Mắt Dạ Nghê Thường lộ ra một chút dị sắc, khóe miệng hơi cong lên, để lộ nụ cười tuyệt mỹ, nàng gật đầu nói:
- Quả nhiên Lục điện chủ là nhân kiệt, nhìn một cái đã thấy bố trí của Nghê Thường. Không sai... Trên quảng trường có tầng bố trí thứ hai, nếu như Lục điện chủ có thể phá vỡ mấy trăm vạn đại quân này, sẽ có thể cứu được đám người gia gia của ngươi, cũng có thể kiến thức sát chiêu sau cùng của ta rồi.
Trong vô hình Dạ Nghê Thường đang khiêu khích Lục Ly, lời của nàng có ngạo khí nhàn nhạt, ý tứ là hiện tại Lục Ly vẫn chưa đủ tư cách nhìn thấy sát chiêu sau cùng của nàng. Nếu như muốn thấy sát chiêu sau cùng của nàng, nhất định phải đánh bại mấy trăm vạn quân sĩ này!
Nhìn mặt ngoài, đây là thể hiện ngạo khí của Dạ Nghê Thường, Lục Ly cẩn thận suy tư một phen, nghe ra ý khích tướng từ bên trong.
Dạ Nghê Thường khơi dậy sự ngông nghênh của Lục Ly, ý tứ nói hắn không phá được mấy trăm vạn quân đội? Nàng muốn kích bác chính mình đi tấn công mấy trăm vạn quân đội này?