Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly bĩu môi, có một ít bất đắc dĩ, tổ khí Ma Tộc đã khiến Lục Ly thiếu chút nữa chịu nhiều thiệt thòi, tổ khí Vũ Tộc lại có thể ngăn trụ Linh Phong thần binh?
- Âm Quỳ Thú, xé hắn!
Lục Ly vung tay lên Âm Quỳ Thú mở hai cánh ra, nhanh chóng phi về phía trước, phòng ngự của tổ khí Vũ Tộc rất cường đại, vậy mà có thể chống đỡ được mấy lần lần tấn công của Âm Quỳ Thú?
- Oanh!
Đột nhiên Âm Quỳ Thú bay đi như một thanh lợi kiếm, thoáng cái đụng vào phía trên màn sáng màu vàng, màn sáng kịch liệt rung động, nhưng không có bất kỳ dấu hiệu nát vụn.
- Grào grào!
Âm Quỳ Thú nổi giận ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, cái đuôi khổng lồ cứng như sắt thép nặng nề đảo qua, không gian nứt ra tầng tầng lớp lớp, nhưng lực công kích cường đại như thế, cũng không phá vỡ được màn sáng.
- Oanh!
Vào thời khắc này, một mặt khác của tấm chắn mới tản ra một đạo hồng quang nhàn nhạt, sau khi những hồng quang kia bao phủ quân sĩ phía sau, phát sinh dị biến...
Trưởng lão Vũ Tộc, quân sĩ phía sau bị hồng quang bao phủ, đột nhiên trở nên hơi uể oải. Tựa như bị hồng quang hút sạch nguyên khí toàn thân, thân thể lập tức xụi lơ trên mặt đất, ngay cả động cũng không thể động được.
- Phù phù!
Quân sĩ phía sau tạo thành từng mảnh vọt tới, một bộ phận khiêng những quân sĩ Vũ Tộc bị tê liệt ngã xuống đi, một bộ phận người thì tiếp tục bị hồng quang bao phủ, sau đó nguyên khí toàn thân lại bị rút cạn như những quân sĩ vừa rồi.
Nhiều lần như thế!
Tia sáng trên tấm chắn càng ngày càng sáng, sau đó khí tức trên thân trưởng lão Vũ Tộc và tấm chắn càng lúc càng mạnh.
- Không tốt!
Sắc mặt Lục Ly khẽ biến, đừng nói hắn ngay cả Kha Mang cũng có thể nhìn ra vấn đề. Tổ khí Vũ Tộc rất bá đạo và quỷ dị, nếu như tiếp tục nữa phỏng chừng thực lực của vị trưởng lão Vũ Tộc này sẽ cường đại đến mức khủng bố.
Đây rõ ràng là một loại tà thuật, mạnh mẽ cướp đoạt năng lượng trong cơ thể người khác tăng phúc chính mình. Hơn nữa không phải cướp đoạt một hai cái, mà là cướp đoạt từng mảnh từng mảnh, trong thời gian ngắn ngủi như thế đã có mấy vạn quân sĩ bị khiêng đi rồi.
Hồng quang bao phủ phạm vi rất rộng, ít nhất đã bao phủ mấy ngàn người, tốc độ hút lấy nguyên lực rất nhanh, chỉ mấy hơi thời gian đã có mấy ngàn người biến thành uể oải, ngay cả đứng lên cũng không nổi.
Lục Ly vốn cho là tổ khí Vũ Tộc chỉ là một tấm chắn phòng ngự rất lợi hại, chứ không nghĩ rằng nó còn có thần thông như thế, có thể phóng thích tà thuật như vậy.
Có lẽ những quân sĩ kia không hề mạnh, lực lượng trong cơ thể bọn họ cũng không bị cướp đoạt hoàn toàn, cho dù cướp đoạt cũng không thể hấp thu quá nhiều năng lượng. Nhưng số lượng quân sĩ nhiều lắm, mỗi người chỉ lấy một chút năng lượng, thì số lượng kia cũng vô cùng khủng bố.
Lục Ly không có lập tức động thủ, trong đầu điên cuồng chuyển động, trong nháy mắt trong đầu hắn hiện lên mười mấy cái ý niệm. Hai cái biện pháp tốt nhất chính là lập tức rút lui và thứ hai là phá vỡ màn hào quang, ngăn cản tên trưởng lão Vũ Tộc này tiếp tục hấp thu năng lượng.
Loại tà thuật này quá mức nghịch thiên, cho nên khẳng định tác dụng phụ vô cùng lớn, có lẽ trong thời gian ngắn trưởng lão Vũ Tộc sẽ có được lực lượng cường đại, nhưng thân thể tuyệt đối không chịu được thời gian quá lâu.
Giống như hắn sử dụng Sát Đế chi huyết, lúc ấy hắn thiếu chút nữa không trụ được bạo thể mà chết, nếu như không phải có ngân long huyết mạch mà nói... Hắn không cách nào sử dụng năng lượng bên trong Sát Đế chi huyết.
Mặc dù như thế nhưng cuối cùng hắn vẫn hôn mê, toàn bộ sinh mệnh nguyên lực bị tiêu hao quá nhiều, điều trị mấy tháng mới khôi phục, có điều lúc này tóc vẫn là màu trắng...
Chỉ cần hắn rút lui chốc lát, nhiều nhất là nửa canh giờ trưởng lão Vũ Tộc sẽ không trụ được, nói không chừng khả năng hôn mê, chết đi sẽ vô cùng lớn. Bởi vì phương thức trực tiếp hút lấy năng lượng của người khác này không khác với ma đầu, quá nhiều năng lượng hỗn tạp không đồng nhất ở trong thân thể của hắn, sẽ sản sinh ra lực cắn trả cường đại.
Vấn đề là!
Nếu hắn rút đi, tên trưởng lão Vũ Tộc này có ở dưới tình huống không cách nào giết hắn, nổi giận giết đám người Lục Chính Dương đi hay không? Lúc này đám người Lục Chính Dương đã suy yếu tới cực điểm, một khi đại trận bị phá mở, dựa vào chiến lực của trưởng lão Vũ Tộc có thể ung dung chém giết tất cả mọi người.
- Không thể lui!
Lục Ly quyết định chủ ý rất nhanh, cùng lắm thì hắn lại dùng một giọt Sát Đế chi huyết. Hắn tin tưởng chỉ cần hắn sử dụng Sát Đế chi huyết, bất kể vị trưởng lão Vũ Tộc này cường đại đến đâu, hắn cũng có thể ung dung bóp chết.
Không thể dễ dàng sử dụng Sát Đế chi huyết, Lục Ly không muốn bị thương nặng như lần trước nữa, lần trước thân thể suy yếu đến trình độ như vậy, bây giờ còn chưa xác định có di chứng hay không.
Nhưng làm thế nào ngăn cản trưởng lão Vũ Tộc tiếp tục hút lấy năng lượng?
Hoặc là phá vỡ hào màn quang tổ khí Vũ Tộc, tấn công vị trưởng lão này, hoặc là chỉ có thể khiến hắn bỏ qua.
Ánh mắt Lục Ly nhìn về phía Dạ Nghê Thường trên Dực Thần Sơn, trong nháy mắt đưa ra quyết định, cho dù lần này phía trên Dực Thần Sơn là núi đao biển lửa hắn cũng phải xông vào một lần rồi.
- Âm Quỳ Thú! Đi theo ta!
Lục Ly nổi giận gầm lên một tiếng, ra lệnh cho Âm Quỳ Thú, thân thể hắn bay lên trời, trực tiếp bắn thẳng đến Dực Thần Sơn. Bản mạng châu dưới chân hắn phát ra tia sáng lấp lánh, vô số Linh Phong gào thét tuôn ra, ngưng tụ từng thanh Linh Phong thần binh.
- Grào grào!
Âm Quỳ Thú nổi giận gầm lên một tiếng, vỗ đôi cánh khổng lồ, thân thể cao lớn kia của nó phi lên, nhanh chóng bôn tẩu một trận, sau đó đột nhiên dậm mạnh xuống mặt đất bay lên trời.
- Hạ xuống!
Vẻ mặt Vũ Tộc trưởng lão đang hút lấy nguyên khí quân sĩ hơi biến đổi, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao, đột nhiên từ trên trời cao bổ xuống. Một đạo ngân quang từ bên trong chiến đao của hắn bắn ra, tựa như ngân hà đổi chiều, trong nháy mắt đã lan tràn về phía Lục Ly. Nơi ngân hà đi qua toàn bộ không gian bị xé rách, một luồng nguy hiểm trí mạng hiện lên ở sâu trong linh hồn Lục Ly.