Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Hừ!
Lục Ly cười lạnh một tiếng không để ý, Thiên Tà Châu trong tay chợt lóe lên, thân thể biến mất ở giữa không trung, đạo ngân hà kia lan tràn đến, đột nhiên bổ vào phía trên Thiên Tà Châu.
- Phanh!
Một đạo thanh âm nặng nề nổ vang, Thiên Tà Châu không có một chút di động, chẳng qua là hơi loé lên tia sáng, tiếp theo Thiên Tà Châu vạch phá trường không tiếp tục bay lên bầu trời.
- Hả...
Quân sĩ và cường giả Vũ Tộc phía dưới xôn xao, rất nhiều người chưa từng nhìn thấy Thiên Tà Châu, họ vốn tưởng rằng lúc trưởng lão Vũ Tộc thả ra một đao kinh thiên kia, Lục Ly có thể bị tươi sống đánh chết.
Nhưng không nghĩ rằng một kích cường đại như vậy, lại không phá vỡ được Thiên Tà Châu, càng không cách nào làm cho Thiên Tà Châu di động một chút.
Sở dĩ Lục Ly lựa chọn lưu lại, một nguyên nhân là vì Sát Đế chi huyết, một nguyên nhân khác là vì hắn có chỗ dựa cực lớn, Thiên Tà Châu!
Hạt châu này là thần khí, lực phòng ngự kinh người, cho dù chiến lực vị trưởng lão đạt đến tình trạng vô cùng khủng bố, thì khả năng phá vỡ Thiên Tà Châu cũng vô cùng nhỏ.
Bởi vì thời gian vị trưởng lão này có thể phóng thích đòn tấn công cường đại tuyệt đối không quá dài, năng lượng bên trong Thiên Tà Châu lại rất nhiều, năm đó một đám lão quái Hóa Thần Ma Hoàng Giới đuổi theo đánh cũng đánh không ra.
- Đại trưởng lão!
Địa Tiên Vũ Tộc kinh hãi, Dạ Nghê Thường là hy vọng của bọn họ, nếu như Dạ Nghê Thường bị chém chết, nhất định Vũ Tộc sẽ thật sự diệt vong.
Mặc dù hắn biết Dạ Nghê Thường còn một lá bài tẩy, nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng lo lắng, dù sao Lục Ly cũng không phải người thường, đây chính là chí tôn nhân tộc có thể đánh bại Đại Ma Thần.
Lo lắng sẽ bị loạn!
Trong nháy mắt hắn đưa ra chủ ý, chủ động triệt tiêu màn sáng trên tấm chắn, dừng việc hút lấy nguyên khí quân sĩ lại, tính toán đi giúp Dạ Nghê Thường ngăn trở chốc lát.
- Đừng dừng lại, ngu xuẩn!
Hắn vừa mới triệt tiêu màn sáng, trên trời đã vang lên âm thanh tràn đầy tức giận của Dạ Nghê Thường, vào thời khắc này Thiên Tà Châu đang nhằm về phía Dực Thần Sơn bay đi lại bắn ngược xuống, đầu Âm Quỳ Thú kia cũng nhắm thẳng đến vị trí của hắn lao đi như lợi kiếm.
Lục Ly đã trải qua bao nhiêu trận chiến? Sở dĩ hắn có thể quật khởi không phải là dựa vào người khác hỗ trợ, mà là dựa vào chính mình một đường giết lên, kinh nghiệm chiến đấu của hắn không bằng các lão gia hỏa, lúc hắn bay vụt lên thần niệm luôn luôn chú ý Địa Tiên Vũ Tộc.
- Oanh!
Địa Tiên Vũ Tộc đang muốn mở ra tổ khí Vũ Tộc lần nữa, nhưng tốc độ Thiên Tà Châu quá nhanh, nó như lưu tinh đột nhiên đụng vào trên người hắn. Thân thể hắn bị đánh bay trên mặt đất, mặc dù không bị thương thế quá lớn, nhưng cũng bị đụng cho choáng váng đầu óc.
- Grào grào!
Hắn vừa mới kịp phản ứng, bầu trời trên đỉnh đầu đã trở nên tối sầm xuống, một tiếng rống to làm màng nhĩ hắn chấn động đến đau nhói, một cái móng vuốt cự đại gào thét mà đến, biến lớn vô hạn ở trong mắt hắn.
- Xong rồi!
Thời khắc sống còn Địa Tiên Vũ Tộc điên cuồng quán chú huyền lực tính toán khởi động tổ khí Vũ Tộc, ngăn trở Âm Quỳ Thú công kích.
Chỉ có điều tổ khí vừa mới sáng lên, cái sừng trên đầu Âm Quỳ Thú đã phát sáng, khí lãng màu đỏ trên người nó cuồn cuộn tràn ra, thân thể trưởng lão Vũ Tộc lập tức không thể động. Móng vuốt Âm Quỳ Thú nặng nề đánh tới, chiến lực của nó có thể sánh bằng Hóa Thần, tốc độ không chậm hơn Thiên Tà Châu, gần như theo sát Lục Ly mà tới.
- Oanh!
Địa Tiên Vũ Tộc và tổ khí Vũ Tộc đồng thời bị Âm Quỳ Thú đánh vào lòng đất, lực lượng khủng bố thông qua tấm chắn truyền đến, chấn cho xương cốt toàn thân trưởng lão Vũ Tộc bị vỡ, cuối cùng thân thể bị nghiền ép thành thịt nát...
Địa Tiên Vũ Tộc chưa hấp thu được quá nhiều năng lượng, nếu như cho hắn hấp thu thêm nguyên khí của trăm vạn quân sĩ, đoán chừng sẽ có thể miễn cưỡng chống đỡ Âm Quỳ Thú công kích rồi.
Lúc ở Đông Doanh đại địa, chiến lực của Âm Quỳ Thú đã có thể sánh bằng Hóa Thần rồi, đoạn thời gian trước nuốt chửng nhiều trứng Phì Di Thú như vậy, đã cường đại thêm vài phần. Vị trưởng lão Vũ Tộc này lại chưa mở ra tổ khí Vũ Tộc, làm sao có thể chống đỡ được?
- Ai...
Thần niệm Dạ Nghê Thường trên Dực Thần Sơn dò xét thấy trưởng lão chết thảm, vẻ khổ sở trên mặt càng dày đặc, hơn nữa chỗ sâu trong đôi mắt còn có một chút quyết tuyệt và một vòng tử chí!
- Oanh!
Thân thể Lục Ly từ bên trong Thiên Tà Châu vọt ra, sau khi cầm lấy tổ khí Vũ Tộc, thân thể chợt lóe lên ẩn vào bên trong Thiên Tà Châu lần nữa.
Cái tổ khí này chưa bị phá hư, lực phòng ngự không tệ, có thể đoạt lấy tự nhiên Lục Ly sẽ không khách khí. Sau đó Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu bắt đầu bay qua bầu trời, xuyên qua đại quân Vũ Tộc, Âm Quỳ Thú cũng bắt đầu tàn sát.
Lục Ly tin tưởng tầng bố trí thứ hai của Dạ Nghê Thường đã bị hắn phá vỡ rồi, những quân sĩ này không còn uy hiếp nữa, sau khi đánh tan đám quân sĩ này, đám người Lục Chính Dương sẽ không còn uy hiếp.
- Grào grào!
Âm Quỳ Thú ngửa mặt lên trời không ngừng gầm lên giận dữ, chỉ bằng tiếng gầm đã chấn cho không ít quân sĩ ở gần đó hôn mê, thân thể khổng lồ của nó phi nhanh mà đi, phàm là người bị đụng vào sẽ lập tức biến thành thịt nát. Nó không cần công kích, cứ phi nhanh như vậy đã đủ diệt sát không ít quân sĩ Vũ Tộc.
Bởi vì quân sĩ Vũ Tộc nơi này quá dày đặc...
- Ô ô!
Trên Dực Thần Sơn, vang lên một tiếng kèn trầm thấp, đám quân sĩ phía dưới nhất thời lộ ra vẻ mừng như điên, điên cuồng bỏ chạy ra bốn phương tám hướng. Ý nghĩa của quân lệnh vừa rồi là rút lui, hơn nữa còn là tự do rút lui, đại biểu những quân sĩ này có thể bỏ chạy ra bất kỳ địa phương nào của Tây Vũ đại địa.
Thấy quân sĩ Vũ Tộc chung quanh bỏ chạy, Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu ngừng lại. Tiếp tục đuổi giết những quân sĩ cấp thấp cũng không có quá nhiều ý nghĩa, mục đích hắn tới đây là cứu đám người Lục Chính Dương, chỉ cần tru sát nhóm cường giả Vũ Tộc, Tây Vũ đại địa sẽ dễ như trở bàn tay.