Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đột nhiên Dạ Nghê Thường nặng nề quỳ ở trên mặt đất, nàng nhìn về phía Lục Ly bái ba bái, khiến sắc mặt hai vị trưởng lão Vũ Tộc đại biến, cho rằng Dạ Nghê Thường muốn đầu hàng.
Lục Ly lại khe khẽ thở dài, hắn thấy bên trong ánh mắt Dạ Nghê Thường toàn là vẻ khẩn cầu, điều này nói rõ ba bái này không phải thần phục, mà là thỉnh cầu.
Quả nhiên...
Dạ Nghê Thường tỏ vẻ trịnh trọng nói:
- Lục điện chủ, phần mộ mẫu thân ta ở ngay ngay phía đông Lạc Vũ Sơn, nếu như lát nữa ta chiến bại, xin ngươi giúp ta di chuyển mộ phần mẫu thân trở về Dạ gia. Giúp ta thông báo cho Dạ gia, Nghê Thường không phải quên mất một nửa huyết dịch trong người đến từ Dạ gia, mà là Vũ Tộc vốn cần một người đứng ra. Phụ hoàng đã chết, các ca ca vô năng, Nghê Thường chỉ có bỏ ta tàn thể, nhất định không để cho người trong thiên hạ, vạn tộc coi thường Vũ Tộc!
Thiếu nữ nhu mì nhưng kiên cường như thép, dù bỏ qua tàn thể, cũng không để cho người trong thiên hạ coi thường Vũ Tộc!
Lục Ly hơi có chút rung động, trên mặt lộ ra vẻ kính trọng. Mặc dù là kẻ địch, còn là một cô gái nhu mì, nhưng lại được Lục Ly tôn trọng.
Lục Ly biết nói gì cũng vô dụng rồi, hắn cũng không chuẩn bị khuyên nữa, gật đầu nói:
- Ngươi yên tâm đi, nếu như trận chiến này ta có thể thắng, nhất định ta sẽ mang di thể bá mẫu về Dạ gia, hơn nữa đưa vào mộ tổ Dạ gia.
- Đa tạ lục điện chủ!
Dạ Nghê Thường khom người bái lạy lần nữa, đợi sau khi nàng đứng thẳng lên, trên người của nàng đằng đằng sát khí. Trong tay nàng xuất hiện một thanh trường kiếm xinh đẹp màu xanh, nhắm vào Lục Ly nói:
- Lục điện chủ, nếu như trận chiến này ta có thể thắng, ta nhất định bảo vệ toàn bộ tộc nhân ngươi ngàn năm vinh quang.
- Ha ha ha ha!
Lục Ly cười lớn lên, Dạ Nghê Thường tràn đầy tự tin, xem ra tấm át chủ bài cuối cùng nàng cất giấu rất cường đại. Nhưng Lục Ly có Thiên Tà Châu, hoàn toàn không sợ hãi nàng, nàng còn có thể phá vỡ Thiên Tà Châu sao?
Dạ Nghê Thường nhìn sang hai vị trưởng lão ở bên cạnh, khẽ kêu lên:
- Bắt đầu đi!
Trên mặt hai vị trưởng lão hơi có chút chần trừ, nhưng thấy vẻ mặt quyết tuyệt của Dạ Nghê Thường, hai người cũng cắn răng lấy ra một ít pháp khí, đột nhiên đánh ra từng đạo lưu quang, mục tiêu chính là pho tượng Dực Thần.
Sắc mặt Lục Ly trở nên ngưng trọng, không dám lộn xộn nữa. Bởi vì sau khi hai vị trưởng lão đánh ra mấy cột sáng, pho tượng Dực Thần lại sáng lên, một luồng hơi thở khủng bố từ phía trên pho tượng Dực Thần tràn ngập ra.
- Ồ?
Trong mắt Lục Ly lộ ra một chút kinh ngạc, chẳng lẽ bọn họ còn có thể mời được Dực Thần sao? Đấu Thiên Đại Đế hạ xuống thần chỉ, là bởi vì Đấu Thiên Đại Đế từ Đấu Thiên Giới đi ra, còn Vũ Tộc chưa từng có cường giả phi thăng. Hơn nữa Dực Thần rõ ràng có một chút khác biệt với Vũ Tộc, làm sao Vũ Tộc có thể dễ dàng mời được Dực Thần?
Cho dù Dực Thần phân ra một sợi thần niệm, thì Lục Ly cũng không sợ hãi. Bởi vì cho dù thần mạnh hơn nữa, thì một sợi thần niệm cũng không tạo nên tác dụng quá lớn, Dực Thần lại không thể ung dung hạ phàm.
Quả nhiên!
Hai vị trưởng lão đánh ra từng đạo tia sáng, pho tượng Dực Thần chỉ sáng lên, tràn ngập ra từng đạo thần uy, còn lại không có bất kỳ dị tượng nào.
Lục Ly yên tâm, ánh mắt nhìn sang Dạ Nghê Thường, nếu như nàng không có thủ đoạn khác mà nói... Hắn chỉ có thể phái Âm Quỳ Thú công kích. Mặc dù hắn rất kính trọng cô gái này, nhưng chỉ cần là địch nhân hắn tuyệt đối không nhân từ nương tay.
- Lục Ly, ta sắp bắt đầu rồi, ngươi cẩn thận chút!
Đột nhiên vào thời khắc này Dạ Nghê Thường cười lên một tiếng quỷ dị, hai cánh phía sau lập tức mở ra, thân thể bay đến chỗ pho tượng Dực Thần. Đột nhiên thân thể của nàng dấy lên bạch sắc hỏa diễm nhàn nhạt, sắc mặt trên mặt trở nên vô cùng đau khổ, tựa như linh hồn đang thiêu đốt vậy.
- Hả...
Mắt Lục Ly lộ ra một chút kinh ngạc, thoạt nhìn hỏa diễm dấy lên bên ngoài cơ thể Dạ Nghê Thường không giống như là hỏa diễm chân thực, quần áo của nàng không bị đốt thành tro, nhưng nét mặt của nàng đau khổ như thế, chẳng lẽ thật sự là đang thiêu đốt linh hồn.
- Dực Thần đại nhân vĩ đại!
Dạ Nghê Thường bay đến phía trước pho tượng Dực Thần, đột nhiên thân thể của nàng quỳ xuống thành một đoàn, nàng mang theo vô tận thống khổ run giọng nói:
- Con dân của ngài cần sự giúp đỡ của ngài, Dạ Nghê Thường ta nguyện thiêu đốt linh hồn, trọn đời trở thành nô bộc của ngài, chỉ nguyện được ngài ban cho lực lượng...
- Hiến tế?
Lục Ly cau mày, hắn nghe nói qua thời kỳ thượng cổ có viễn cổ tà thuật, thông qua hiến tế đạt được lực lượng ma quỷ, nhưng linh hồn người này sẽ trọn đời bị ma quỷ giam cầm, trở thành người hầu của ma quỷ.
Có phải Dực Thần là ma quỷ hay không hắn không biết, nhưng Dạ Nghê Thường vì có được lực lượng của Dực Thần, nhất định phải trả giá cực lớn. Cô gái cao ngạo này, vì Vũ Tộc lại chọn suốt kiếp trầm luân sao?
- Oanh!
Pho tượng Dực Thần loé sáng kịch liệt, một luồng thần uy mênh mông từ trong pho tượng truyền đến, vào thời khắc này cặp mắt lạnh lẽo vô thần kia lại có thần thái, một luồng sóng gợn nhàn nhạt từ trên pho tượng tản ra, trong nháy mắt bao phủ cả tòa Dực Thần Sơn, toàn bộ không gian xung quanh đều bị đông lại.
- Quả nhiên là thần lực!
Trong mắt Lục Ly chợt lóe lên vẻ sắc bén, cũng không có quá mức kinh hoảng. Xem ra lực lượng của Dực Thần còn không bằng Đấu Thiên Đại Đế, nên không phá được Thiên Tà Châu của hắn, hơn nữa hắn còn có Sát Đế chi huyết.
- Grào grào!
Dường như Âm Quỳ Thú có chút chán ghét loại thần uy này, nó ngửa mặt lên trời gầm gừ một tiếng, không gian bốn phía nặng nề chấn động, không gian vốn bị đóng băng, vậy mà được giải phóng rồi.
Lục Ly không ngạc nhiên, hắn biết không gian bị đóng băng, nhưng đông lại cũng không nghiêm trọng, cái này giống như áo nghĩa phong ấn không gian của Minh Vũ, hắn có thể nhẹ nhàng thoát khỏi.
- Âm Quỳ Thú nho nhỏ cũng dám càn rỡ trước mặt bổn tôn?
Đột nhiên một giọng nữ mờ ảo truyền ra, tiếp theo mi tâm pho tượng loé lên một đạo bạch quang bắn thẳng đến Âm Quỳ Thú.