Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Oanh!
Thân thể cao lớn của Âm Quỳ Thú thoáng bay lên, tầng tầng lớp lớp lân phiến ở ngực vỡ vụn, thân thể của nó bay lên không, ầm ầm bay đi, cuối cùng hung hăng nện xuống phía trên Vũ Thần Cốc.
- Lợi hại!
Lục Ly âm thầm gật đầu, không còn khinh thường nữa, thân thể chợt lóe lên tiến vào bên trong Thiên Tà Châu.
- Ồ?
Tiếng kinh nghi của Dực Thần lập tức vang lên:
- Giới diện nho nhỏ lại có thần khí? Phẩm cấp còn không tệ nữa, tốt, tốt! Cái thần khí này là của bổn tôn rồi!
- Oanh!
Mi tâm Dực Thần sáng lấp lánh, lần này không có bắn ra bạch quang, mà là một đạo lục quang nhu hòa, thoáng bao phủ Dạ Nghê Thường bò lổm ngổm trên mặt đất. Thân thể mềm mại của Dạ Nghê Thường rung động lên, giống như đang thừa nhận vô tận thống khổ, gương mặt đẹp của nàng đều trở nên dữ tợn, nhưng cố cắn răng không quay cuồng trên mặt đất.
- Xem ra Dực Thần muốn truyền lực lượng cho Dạ Nghê Thường, sau đó để Dạ Nghê Thường tới tấn công Thiên Tà Châu?
Lục Ly dùng thần niệm quét nhìn một phen, nội tâm âm thầm tính toán, đôi mắt hắn chớp loé nội tâm rối rắm. Hắn không xác định Dực Thần có thể truyền được bao nhiêu lực lượng cho Dạ Nghê Thường, nhưng nếu như lực lượng đủ cường đại mà nói, có lẽ thật sự có thể phá vỡ Thiên Tà Châu.
- Haiz!
Lúc này hai vị trưởng lão Vũ Tộc đều quỳ ở trên mặt đất, nhìn Dạ Nghê Thường không ngừng trở nên mạnh mẽ, bọn họ vừa mừng như điên lại vừa lo lắng. Mừng vì Dạ Nghê Thường có được lực lượng đối chiến Lục Ly, lo lắng chính là Dạ Nghê Thường có thể sẽ vì vậy mà trả giá cực lớn, thậm chí có khả năng vẫn lạc.
- Không thể đợi thêm nữa rồi!
Lục Ly quyết định chú ý rất nhanh, đột nhiên khống chế Thiên Tà Châu va chạm vào pho tượng Dực Thần.
Không sai, hắn lựa chọn tấn công pho tượng Dực Thần!
Dực Thần không thể nào hạ xuống Đấu Thiên Giới, nhiều nhất chỉ là một sợi phân thân, coi như là phân thân cũng không thể trống rỗng tới Đấu Thiên Giới, nhất định cần cầu nối nào đó.
Pho tượng kia chính là cầu nối.
Chỉ cần hủy diệt pho tượng, Dực Thần sẽ không có cầu nối liên thông Đấu Thiên Giới nữa, như vậy sẽ không thể tiếp tục truyền lực lượng cho Dạ Nghê Thường.
- Hưu!
Thiên Tà Châu đón gió bành trướng, biến thành một quả cầu lớn, đột nhiên va chạm về phía pho tượng Dực Thần. Dưới tốc cao như thế lực va đập sẽ rất khủng bố, nếu như đây chỉ là tượng đá phổ thông, cho dù lớn hơn gấp mười lần cũng sẽ bị đụng vỡ nát.
- Hừ!
Tiếng cười lạnh của Dực Thần vang lên, bên trong toàn là sự châm chọc và đùa cợt:
- Tiểu tử, mặc dù không biết ngươi lấy được thần khí này ở đâu, nhưng dựa vào năng lực của ngươi, nhiều nhất chỉ phát huy được một thành uy lực của thần khí này? Ngươi cho rằng cầm thần khí, là ngươi có thể kháng cự Chân Thần sao? Bổn tôn sẽ để ngươi kiến thức cái gì là thần lực!
Đột nhiên pho tượng Dực Thần rực sáng, tiếp theo một tia sáng bắn thẳng lên trời, ngưng tụ thành một bàn tay xinh đẹp ở giữa không trung.
Bàn tay kia tựa như tồn tại chân thực, không giống hư ảnh chút nào. Bàn tay to nhẹ nhàng chộp tới Thiên Tà Châu, tốc độ thoạt nhìn vô cùng chậm, động tác dịu dàng như nước, giống như một vị thê tử đang đưa tay vuốt ve mặt trượng phu vậy.
Tốc độ Thiên Tà Châu rất nhanh, so sánh với bàn tay chậm rì kia quả thực là khác một trời một vực, nhưng bàn tay xinh đẹp này lại ung dung bắt được Thiên Tà Châu.
Sau đó bất luận Thiên Tà Châu rung động như thế nào, vẫn không cách nào thoát khỏi lòng bàn tay kia, giống như Tôn Ngộ Không không cách nào nhảy ra khỏi tay Như Lai Phật Tổ vậy.
Nội tâm Lục Ly chấn động không gì sánh được, không chỉ bởi vì Thiên Tà Châu không cách nào thoát khỏi bàn tay xinh đẹp kia, mà là bởi vì bên trong bàn tay lớn kia truyền đến từng đạo thần lực, bắt đầu vô thanh vô tức luyện hóa Thiên Tà Châu.
Thiên Tà Châu bị Lục Ly luyện hóa rồi, đã có liên hệ tinh thần với hắn, nhưng lúc này Lục Ly lại cảm giác liên hệ tinh thần đang biến mất từng điểm từng điểm. Giống như không bao lâu nữa, Thiên Tà Châu sẽ mất đi liên hệ với Lục Ly, bị Dực Thần triệt để luyện hóa vậy.
- Quả nhiên không thể khinh thường lực lượng Chân Thần, cho dù là một sợi phân thân cũng vậy!
Lục Ly âm thầm cảm khái, không ngờ vị Dực Thần này chỉ phân chia một sợi phân thân tới đây, lại có thể phóng thích ra thần thông kinh thiên như vậy. Cường giả Đấu Thiên Giới tựa như từng con kiến hôi, vươn một ngón tay ra cũng có thể ung dung nghiền ép tới chết.
- Grào grào!
Âm Quỳ Thú từ bên trong Vũ Thần Cốc gầm gừ xông lên, chỉ tiếc nó vừa mới xông lên, trong mắt pho tượng Dực Thần lại hiện lên một đạo bạch quang, Âm Quỳ Thú lại bị nện bay xuống một lần nữa, lần này thụ thương càng thêm nghiêm trọng.
- Chỉ có thể sử dụng Sát Đế chi huyết rồi!
Lục Ly khẽ thở dài, Dực Thần còn đang truyền lực lượng cho Dạ Nghê Thường, nếu như vẫn không ngăn cản mà nói... có lẽ chiến lực Dạ Nghê Thường có thể đạt đến tình trạng rất khủng bố. Hắn nhất định phải lập tức hủy diệt pho tượng Dực Thần, nếu không tất cả đều đã muộn.
- Hay là dùng giọt Sát Đế chi huyết bị bốc hơi năng lượng kia!
Lúc trước Lục Ly tìm hiểu sát chiêu bên trong Sát Đế chi huyết ba tháng, năng lượng bên trong bị bốc hơi một ít rồi, như vậy tổn hại đối với thân thể sẽ không quá mạnh.
Hắn lấy ra Sát Đế chi huyết, ánh mắt nhìn về phía Tôn trưởng lão và Kha Mang ở bên trong nói:
- Lát nữa ta sẽ phục dụng một loại linh dược, có thể nâng cao chiến lực trong thời gian ngắn, nhưng sau khi dược lực tiêu hao có lẽ ta sẽ hôn mê. Cho nên chờ ta kích sát cường địch bên ngoài xong, chuyện về sau liền giao cho các ngươi. Kha Mang, ngươi chịu trách nhiệm phá vỡ đại trận Vũ Thần Cốc, giải cứu ông nội của ta, sau khi giải cứu xong các ngươi lập tức ẩn nấp đi, đợi đến khi có nắm chắc tuyệt đối lại ra tay, nếu như tình huống của ta rất nghiêm trọng, Tôn trưởng lão lập tức đưa ta về Thí Ma Thành!
- Vâng, điện chủ!
- Thánh chủ, ngài yên tâm.
Hai người đồng thời khom người, Lục Ly lấy ra Sát Đế chi huyết lập tức nuốt vào.