Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sát Đế chi huyết vừa xuất hiện, một luồng sát khí khủng bố tràn ngập toàn bộ tiểu điện trong Thiên Tà Châu, khiến ánh mắt Kha Mang và Tôn trưởng lão trở nên huyết hồng, thiếu chút nữa không khống chế được chính mình.
Cũng may thân thể Lục Ly chợt lóe lên xông ra ngoài, sát khí biến mất, Tôn trưởng lão và Kha Mang thở dốc từng ngụm, thấp thỏm chờ đợi Lục Ly kích sát cường địch bên ngoài, sau đó truyền tống bọn họ ra.
- Oanh!
Thân thể Lục Ly xuất hiện bên ngoài Thiên Tà Châu, Sát Đế chi huyết trên người hắn đã lan tràn ra toàn thân hắn. Có lẽ do lần trước phục dụng một giọt, hoặc có lẽ là do ngân long huyết mạch, nên lần này Sát Đế chi huyết không có quá mức nóng nảy, không khiến cho hắn có cảm giác tự bạo, ngược lại một luồng lực lượng cường đại trong nháy mắt dũng mãnh tràn ngập toàn thân, giờ khắc này hắn cảm giác có thể một quyền phá vỡ hư không!
- Phá!
Quả thật hắn đã làm như vậy, hắn vung ra một quyền về phía trước, Thiên Tà Châu đã được thu vào, lúc này hắn xuất hiện ở phía trên bàn tay xinh đẹp.
- Ồ?
Một âm thanh sửng sốt truyền đến, Dực Thần kinh ngạc truyền âm nói:
- Lực lượng này? Đây không phải lực lượng của ngươi!
- Oanh!
Lục Ly đánh ra một quyền, thiên địa huyền lực ở bốn phía đều bị tác động, không gian phía trước chấn động kịch liệt, nơi nắm tay đi qua không gian đều bị xé rách, cảm giác như thật sự đập vỡ phiến thiên không này vậy. Bàn tay xinh đẹp kia ở dưới một quyền này, trong nháy mắt bị phá thành mảnh nhỏ, nhanh chóng tan rã.
- Đây là lực lượng của siêu cấp đại năng, tiểu tử, làm sao ngươi lấy được nó? Chuyện này không thể nào... làm sao thân thể ngươi có thể chịu được lực lượng cường đại như thế?
Âm thanh kinh ngạc của Dực Thần vang lên lần nữa, hai vị Địa Tiên Vũ Tộc đều bị kinh động rồi, trong mắt toàn vẻ kinh ngạc nhìn sang bên này.
Thế nhưng sau khi hai người liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi, hai người cảm giác không nhận ra Lục Ly, kia không phải vương giả nhân tộc, mà là một tôn thần ma!
- Hừ!
Lục Ly khẽ hừ lạnh, ánh mắt nhìn lướt qua pho tượng Dực Thần nói:
- Không có gì là không thể, tồn tại tức là chân lý! Dực Thần, không phải ngươi muốn thần khí trong tay ta sao? Ngươi có thể thoải mái tới đây đoạt!
Sau khi luyện hóa Sát Đế chi huyết, Lục Ly cảm giác toàn thân mình đều có lực lượng dùng không hết, đừng nói một sợi phân thân của Dực Thần, cho dù bản tôn Dực Thần ở đây, hắn cũng có thể một quyền đánh nát.
- Ha ha!
Dực Thần cười lạnh, nàng đùa cợt truyền âm nói:
- Tiểu tử, con kiến hôi chính là con kiến hôi, ngươi cho rằng nhận được một chút năng lượng của đại năng thần giới, là có thể lật trời sao? Bản tôn muốn giết ngươi lật tay là có thể trấn áp!
- Phải không?
Lục Ly lạnh nhạt đáp lại một câu, thân thể chợt lóe lên bay về phía pho tượng Dực Thần, triệu tập lực lượng Sát Đế chi huyết, đột nhiên vung ra một quyền, muốn một quyền đánh vỡ pho tượng Dực Thần.
- Xì xì!
Pho tượng chấn động kịch liệt, trong pho tượng còn nứt ra một vết nứt to lớn. Một luồng khí tức hùng hậu từ trong pho tượng xuất hiện, bạch quang lấp lánh, đột nhiên phía trước Lục Ly xuất hiện một bàn tay xinh đẹp chụp về phía Lục Ly.
- Lực lượng bàn tay này mạnh hơn gấp mấy lần!
Lục Ly cảm thấy một trận đè nén, bên trong linh hồn truyền đến cảm giác nguy hiểm, pho tượng Dực Thần đã nứt ra rồi, đây rõ ràng là Dực Thần vận dụng tối đa năng lượng, cố gắng một chiêu chém giết Lục Ly.
- Phá!!
Lúc này muốn trốn tránh cũng không kịp nữa rồi, Lục Ly chỉ có thể điên cuồng triệu tập năng lượng Sát Đế chi huyết, rồi nặng nề đánh về phía bàn tay kia.
- Oanh!
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, tiếp theo một luồng sóng khí cuồn cuộn ra, chấn cho hai vị trưởng lão Vũ Tộc ở gần đó đều bị hộc máu bay đi.
- Phốc...
Cùng nhau bay ngược còn có Lục Ly, xương cánh tay Lục Ly liên tiếp vỡ vụn, vậy mà bị lực lượng cường đại chấn gẫy. Mặc dù bàn tay Dực Thần ngưng tụ cũng vỡ vụn, nhưng rõ ràng lần này Dực Thần thắng.
- Ha ha!
Rất nhanh âm thanh đùa cợt của Dực Thần lại vang lên:
- Tiểu tử, nếu như không phải pho tượng kia quá yếu, lực lượng bản tôn có thể ngưng tụ quá ít, thì vừa rồi đã có thể một chưởng đập chết ngươi. Ngươi có biết một chưởng vừa rồi chẳng qua là một phần vạn lực lượng của bản tôn không? Nếu như ngươi tới Thần Giới mà nói... Bản tôn dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết ngươi!
- Một phần vạn?
Trong lúc bay ngược, mắt Lục Ly lộ ra một chút kinh ngạc, một phần vạn lực lượng đã kinh khủng như thế, nếu vậy bản tôn Dực Thần mạnh bao nhiêu?
- Cứ như vậy bại sao?
Sau khi Lục Ly bay ra ngoài ngàn trượng mới ổn định thân hình, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng.
Hắn thua dưới tay một vị thần linh cũng không mất thể diện, vấn đề là nếu như hắn không cách nào đánh tan cỗ phân thân thần linh này... Đợi Dạ Nghê Thường có được lực lượng truyền thừa của Dực Thần, tận thế của hắn và đám người Lục Chính Dương đã tới rồi...
- Để Tiểu Bạch đi ra thử một chút?
Lục Ly trầm ngâm một lúc, phát hiện chỉ còn một biện pháp. Đợi lát nữa hắn xông lên chống đỡ Dực Thần công kích, sau đó để Tiểu Bạch tập kích, chỉ cần cắn đứt cổ pho tượng Dực Thần, Dực Thần sẽ không có cầu nối tới nơi đây, tự nhiên tất cả vấn đề được giải quyết dễ dàng rồi.
Trong lúc điện quang hoả thạch, hắn quyết định chủ ý, truyền thần niệm vào Thiên Tà Châu, đánh thức Tiểu Bạch đang ngủ say, để nó tùy thời chuẩn bị xuất thủ.
- Hưu!
Thân thể hắn nổ bắn ra, tốc độ đạt đến cực hạn, lần này hắn lấy ra một thanh chiến đao bán thần khí. Chuẩn bị đánh nghi binh, hắn không muốn cái tay còn lại bị Dực Thần phế bỏ.
- Không biết tự lượng sức mình!
Âm thanh đùa cợt của Dực Thần lại truyền đến, pho tượng chấn động kịch liệt, tiếp theo lại sáng lên vạn trượng, tùy thời chuẩn bị đánh bay Lục Ly.
Năm trăm trượng, ba trăm trượng, trăm trượng!
Lục Ly vung chiến đao, đột nhiên bổ một đao về phía trước, mặc dù là đánh nghi binh, nhưng hắn vẫn vận dụng năng lượng bên trong Sát Đế chi huyết, một đạo đao mang đỏ như máu gào thét bay đi, xé rách không gian phía trước ra một vết nứt khổng lồ, chém thẳng vào pho tượng Dực Thần.