Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bởi vì phía dưới là thành trì, nên nàng chỉ có dùng quần áo che miệng lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
- Phu quân, thật buồn nôn, thật là tàn nhẫn!
Sau khi Bạch Hạ Sương liếc mắt mấy lần, lập tức không dám nhìn nữa xoay người ôm lấy Lục Ly, thân thể mềm mại đều đang run rẩy. Khương Ỷ Linh khá hơn một chút, nhưng sắc mặt cũng vô cùng khó coi, nàng nhắm mắt lại không đành lòng nhìn thẳng.
- Điện chủ!
Đám người Tôn trưởng lão nhìn lướt qua Lục Ly, thấy hàn ý trong mắt của hắn, toàn bộ đều bị hù doạ, dồn dập quỳ ở giữa không trung quát khẽ:
- Điện chủ, bọn ta có tội, xin điện chủ trách phạt!
- Phanh!
Lục Ly nhấc chân đạp một cước về phía Tôn trưởng lão, trực tiếp đạp bay Tôn trưởng lão ra ngoài, hắn nổi giận nói:
- Không phải các ngươi có tội, mà là đều đáng chết!
- Điện chủ bớt giận!
Bốn người còn lại đều không dám ngẩng đầu, cho dù lúc này Lục Ly giết bọn họ, họ cũng không dám nói thêm cái gì.
- Á...
Rốt cục người ở trong các trang viên phía dưới cũng tỉnh lại, dồn dập hướng ánh mắt nhìn sang bên này.
Lục Ly nhìn cũng không nhìn bọn họ, vung tay nói:
- Tôn trưởng lão, ta cho các ngươi một nén nhang thời gian, giết hết toàn bộ người vừa mới vi phạm pháp lệnh, nếu như những người đó còn chưa có chết, vậy thì các ngươi chết đi.
Sau khi nói xong, Lục Ly mang theo tam nữ bay ra khỏi thành, hắn nhìn sắc mặt Bạch Thu Tuyết khó coi không gì sánh được, có một ít tự trách nói:
- Xin lỗi Thu tuyết, Ỷ Linh, Sương nhi, ta không biết đám người kia lại vô pháp vô thiên như vậy, nhất định ta sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này.
- Vâng!
Bạch Thu Tuyết gật đầu, Khương Ỷ Linh lại cười khổ nói:
- Phu quân, chuyện này cũng không trách chàng, chàng mặc kệ mọi chuyện, làm sao có thể trách chàng chứ? Là một ít trưởng lão quá dung túng mà thôi, haiz!
- Hưu hưu hưu!
Đám người Lục Ly đợi ở ngoài thành chốc lát, mấy người Tôn trưởng lão đã bay trở lại, Tôn trưởng lão bị Lục Ly đạp một cước nhưng không có bất kỳ bất mãn nào, khom người hành lễ trước mặt Lục Ly nói:
- Điện chủ, toàn bộ người vi phạm pháp lệnh đã bị xử tử, bên trong thành đã được sửa sang lại, ngài và mấy vị phu nhân có thể vào thành.
- Không vào nữa!
Lục Ly bá đạo vung tay lên nói:
- Bảo tất cả trưởng lão chịu trách nhiệm Đông Doanh đại địa quay lại đây, nếu như trong vòng ba ngày không tới, bảo bọn họ tự sát đi.
- Dạ!
Đám người Tôn trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, nội tâm khẽ thở dài, lần này Lục Ly thật sự nổi giận rồi, sợ là không ít người sẽ bị tội.
Lục Ly đã từng hạ mệnh lệnh, không được hành hạ thường dân Ma Tộc đến chết, càng không thể vi phạm pháp lệnh, làm ra sự tình không bằng cầm thú.
Lúc ấy Lục Chính Dương quản lý chuyện bên này, Lục Chính Dương rất coi trọng còn ban bố một số quân pháp, khi đó lực uy hiếp mạnh đến nỗi, không người nào dám làm xằng làm bậy.
Nhưng về sau Lục Chính Dương muốn công chiếm Vũ Tộc, cho nên không quản sự tình Ma Tộc bên này. Tiếp sau đám người Lục Chính Dương bị vây khốn ở Vũ Tộc, Lục Ly đi Tây Vũ đại địa, toàn bộ lực chú ý của nhân tộc đều hướng về Tây Vũ đại địa, hoàn toàn không có ai giám thị Đông Doanh đại địa bên này.
Ma tộc và nhân tộc là tử thù, năm đó nhân tộc suýt bị Đại Ma Thần huỷ diệt. Nếu như Đại Ma Thần phá Thí Ma Thành, kết cục nhân tộc sẽ rất thảm, vô số võ giả nhân tộc có thể bị giết chết, rất nhiều thường dân sẽ trở thành nô lệ, phụ nữ nhân tộc cũng sẽ bị Ma Tộc tùy ý khinh nhờn hành hạ đến chết...
Vì vậy thù hận giữa nhân tộc và Ma Tộc rất sâu, những năm này không biết có bao nhiêu người chết ở trong tay Ma Tộc. Một khi không có người giám thị, tự nhiên quân đội bên này bắt đầu phát tiết lửa giận trong lòng. Vừa bắt đầu chẳng qua chỉ là đánh chửi, về sau là ngược đãi, cuối cùng cũng có Ma Tộc bị giết...
Có ba người chịu trách nhiệm Ma Tộc bên này, một người là trưởng lão Lục gia, một người là trưởng lão Khương gia và một người là trưởng lão Thí Ma Điện. Trên căn bản lợi ích của Đông Doanh đại địa bị Lục gia Khương gia và Thí Ma Điện chia cắt rồi, Lục gia còn chiếm phần lớn.
Cũng không phải là ba người không nhận được tin tức, nói có nhân ngược đãi Ma Tộc, nhưng ba người cũng không có quá để ý. Đầu tiên Ma Tộc là tử địch, giết một người ít một người, cho dù toàn bộ chết hết, bọn họ cũng sẽ không để ý, ngược lại cảm thấy không có hậu hoạn. Ma tộc bẩm sinh âm hiểm xảo trá, chủng tộc như vậy phải sớm bị diệt tộc rồi.
Mặt khác có quá nhiều quân đội đóng ở đây, rời xa Trung Châu phồn hoa, coi như là cực kỳ khổ cực. Nội tâm đám quân sĩ có oán khí, ba người cũng có thể hiểu, nên không coi là chuyện to tát, mặc kệ tất cả.
Ba người vừa mặc kệ, phía dưới liền không thể thu thập nữa, hơn nữa nơi này có một ít con cháu chi thứ Lục gia, ở trong lòng bọn họ bây giờ Lục gia là đệ nhất gia tộc, bọn họ là gia tộc, là người tôn quý nhất Đấu Thiên Giới.
Tự nhiên những con cháu Lục gia này muốn hưởng thụ, cho nên người phía dưới thức thời đưa lên một ít mỹ nữ Ma Tộc, chuyện này vừa diễn ra tại Đông Doanh đại địa liền không thể ngăn cản được, chính vì vậy mới xuất hiện cục diện mà đám người Lục Ly vừa nhìn qua...
Mặc dù bên trong thành nhỏ đã sớm thu thập xong, Lục Ly lại sợ đám người Khương Ỷ Linh vào thành thấy hình ảnh chán ghét, nên khăng khăng đóng quân ở ngoài thành. Mấy ngày qua Lục Ly mang theo ba người đi bộ du ngoạn ở xung quanh, xung quanh cũng có một chút phong cảnh đặc biệt, khiến tâm tình tam nữ khá hơn một chút.
Xế chiều ngày thứ ba, thống soái tối cao ở Đông Doanh đại địa, ba vị trưởng lão đều tới, Tôn trưởng lão tới đây đưa tin từ sớm, nhưng Lục Ly không để ý đến, mà để ba người kia chờ ở trong thành.
Đợi đến lúc hoàng hôn, Lục Ly mới mang theo ba người đi vào trong thành. Bên trong thành đã sớm rực rỡ hẳn lên, ngay cả đường phố cũng được quét dọn một phen, trên đường toàn là quân sĩ tuần tra chỉnh tề, thoạt nhìn không có gì khác biệt với thành trì nhân tộc.