Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ba vị thống soái Đông Doanh đại địa chờ ngay trên quảng trường, phía sau có khoảng hơn trăm người đi theo, Lục Ly nhìn lướt qua thấy có chút quen mắt, có một số là con cháu chi thứ Lục gia.
- Ly thiếu!
Người trấn thủ ở đây chính là một vị trưởng lão Lục gia, gọi là Lục Thiên Nhẫn. Mặc dù cảnh giới chỉ có Nhân Hoàng đỉnh phong, nhưng hắn là một trong những trưởng lão Lục gia, ai dám khinh thường hắn?
Tính ra Lục Thiên Nhẫn còn ngang hàng với gia gia Lục Ly, thế nhưng chi thứ này hơi xa với chi thứ của Lục Chính Dương, hắn tươi cười chào đón từ xa nói:
- Lần này ngươi tới đây sao không nói trước? Để ta tiện dẫn người đi nghênh đón ngươi sớm.
- Ly thiếu khoẻ, Linh Nhi khoẻ!
Người Khương gia ở đây cũng là một vị Nhân Hoàng đỉnh phong, gọi là Khương Hồng Vũ, người này còn là đường thúc của Khương Ỷ Linh, thấy Lục Ly và Khương Ỷ Linh thì cười tủm tỉm, còn âm thầm nháy mắt ra dấu với Khương Ỷ Linh.
- Điện chủ!
Người còn lại là một lão giả, cảnh giới Địa Tiên chi cảnh, một trong những trưởng lão Thí Ma Điện, quả thật hắn là Địa Tiên duy nhất ở lại Đông Doanh đại địa. Dù sao bên này cũng không có cường giả Ma Tộc, để lại một vị Địa Tiên trấn giữ là đủ.
Gương mặt Lục Ly lạnh nhạt, căn bản không có ý tứ chào hỏi ba người, ánh mắt hắn quét nhìn hơn trăm người sau lưng ba người, sau khi nhìn lướt qua, lạnh giọng nói:
- Trong số các ngươi, ai hành hạ thường dân Ma Tộc đến chết đứng sang bên trái, cường bạo phụ nữ Ma Tộc đứng sang bên phải. Ta chỉ cho các ngươi một lần cơ hội, nếu như sau này bị ta điều tra ra, không chỉ có các ngươi phải chết, mà cả nhà các ngươi cũng sẽ bị liên lụy!
- Xoạt xoạt xoạt...
Sắc mặt đám người hoàn toàn thay đổi, nụ cười trên mặt Lục Thiên Nhẫn Khương Hồng Vũ cứng lại, hết sức lúng túng.
Lục Thiên Nhẫn suy nghĩ một chút đi đến bên cạnh Lục Ly nói:
- Ly thiếu, dù sao cũng không phải chuyện lớn, không cần như vậy...
- Không phải chuyện lớn?
Khóe miệng Lục Ly lộ ra một chút đùa cợt, quét nhìn đám người nói:
- Có lẽ ở trong mắt các ngươi, Ma Tộc là tử địch của nhân tộc ta, Ma Tộc đều phải bị thiên đao vạn quả, trảm tận giết tuyệt? Các ngươi coi Ma Tộc là dị tộc, ẩn giấu dã tâm lang sói, cho nên có thể không coi bọn họ là người, có thể tùy ý giết hại? Có thể tùy ý cường gian sao?
Lục Ly gằn giọng kéo dài chữ “sao” cuối cùng, khiến nhóm người sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ngay cả thở mạnh cũng không dám, càng không có ai dám nói tiếp. Nhưng có một số người vẫn không cho là đúng, giống như Ma Tộc nên bị thiên đao vạn quả, không nên coi bọn họ như người.
- Vạn vật có linh!
Lục Ly trầm giọng nói:
- Khác biệt lớn nhất giữa con người và dã thú huyền thú là cái gì? Đó chính là người có linh hồn, người có trí tuệ, người có văn minh, người có đạo nghĩa, người hiểu lễ nghĩa liêm sỉ. Nếu như ngươi làm một người, lại ăn tươi nuốt sống, không mặc quần áo, tùy ý giết chóc giống như dã thú, ngươi còn là người sao?
- Nhân tộc chỉ là một chủng tộc, chúng ta ở trong mắt Ma Tộc, Vũ Tộc, Vu Tộc Mãnh Mã Tộc và các chủng tộc khác cũng không có khác biệt, nói một cách khác nhân tộc không hề cao quý, nhân tộc và các chủng tộc còn lại giống nhau, đều bình đẳng!
- Cũng có thể nói như này... kỳ thực toàn bộ chủng tộc viễn cổ cũng có thể gọi là nhân tộc, bởi vì những... chủng tộc viễn cổ này và nhân tộc giống nhau, đều có trí tuệ, có văn minh của họ, hiểu lễ nghĩa liêm sỉ. Các tộc chiến tranh không phân ra chính nghĩa và tà ác, bởi vì đứng ở lập trường của hai bên đó đều là chính nghĩa!
- Thời kỳ viễn cổ, nhân tộc thế yếu, vạn tộc mọc lên như rừng, khi đó nhân tộc thường xuyên bị ức hiếp, bị ngược đãi, bị lăng nhục, nhưng đây là chuyện rất bình thường, bởi vì nhân tộc quá yếu, chủng tộc viễn cổ quá mạnh. Nhưng về sau nhân tộc từ từ quật khởi, Đấu Thiên Đại Đế quét ngang Đấu Thiên Giới, nhân tộc chúng ta đứng ở đỉnh Đấu Thiên Giới, trảm tận giết tuyệt rất nhiều chủng tộc viễn cổ, đuổi Ma Tộc Vũ Tộc Man Tộc Vu Tộc chạy tới vùng đất cằn sỏi đá. Nếu như đứng ở trên lập trường tứ tộc và rất nhiều chủng tộc viễn cổ, nhân tộc chúng ta là tà ác, thậm chí là vạn ác, là ma quỷ!
Lục Ly nói một lúc rồi dừng lại, ánh mắt lại quét nhìn mọi người một lần nữa, nói:
- Các ngươi cảm thấy, các ngươi và rất nhiều quân sĩ làm những chuyện như vậy ở Đông Doanh đại địa, thì trong mắt thường dân Ma Tộc các ngươi là cái gì? Có giống từng đám ác ma, từng đám ma quỷ không? Hai tộc giao chiến, cũng giống như hai đại gia tộc giao chiến vậy, chém giết đối phó võ giả không có gì đáng trách, nhưng nếu như các ngươi chặn giết thường dân tay trói gà không chặt của đối phương, cường bạo phụ nữ Ma Tộc, các ngươi cảm thấy các ngươi còn là người sao? Trên người các ngươi còn nhân tính sao? Nếu như... Các ngươi ngay cả nhân tính cũng không có, vậy các ngươi có cái gì khác ma quỷ?
Lục Ly nói xong lời cuối cùng ngữ khí trở nên vô cùng lạnh lẽo, giống như một thanh chiến đao ra khỏi vỏ, khiến rất nhiều người cảm giác không dám đứng, hắn nhìn đám người chung quanh nói:
- Các ngươi đã biến thành ma quỷ, không bằng... để ta đưa các ngươi xuống Địa ngục, được không?
Lúc trước sát khí của Lục Ly đã rất khủng bố rồi, về sau trở thành điện chủ Thí Ma Điện, trở thành nhân tộc đệ nhất nhân thì uy nghiêm càng thêm nặng. Hắn vừa tức giận mọi người lập tức cảm thấy như một tòa núi lớn ép xuống, rất nhiều người đều không thở nổi.
Lục Thiên Nhẫn vốn định nói cái gì, nhưng nghe Lục Ly nói xong thì không dám lắm mồm nữa. Mặc dù tính ra hắn ngang hàng với gia gia Lục Ly, nhưng không thân với Lục Ly, Lục Chính Đàn đều bị Lục Ly gián tiếp làm chết khô, làm sao Lục Ly lại quan tâm quan hệ thân thích với hắn?
Giọng nói lạnh như băng của Lục Ly vang lên lần nữa:
- Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng! Hành hạ Ma Tộc đến chết đi sang bên trái, cường bạo phụ nữ Ma Tộc đi sang bên phải, hai chuyện đều làm thì đứng phía trước!
Lần này không người nào dám chần chờ, có bốn tên con cháu Lục gia đứng dậy đi về phía trước mặt, bốn người quỳ một chân xuống đất cúi đầu xin tội.