Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ly thiếu, chúng ta có tội, thẹn với Ly thiếu, xin trách phạt!
Lục Ly liếc mắt nhìn bốn người một cái không nói gì, ánh mắt nhìn sang những người còn lại. Một vài đệ tử Khương gia lộ vẻ đáng thương nhìn Khương Ỷ Linh, hi vọng Khương Ỷ Linh lên tiếng khuyên một chút. Nhưng Khương Ỷ Linh làm như không thấy, mấy người chỉ có cắn răng đứng dậy, phân biệt đi sang hai bên trái phải và phía trước, tất cả mọi người trầm mặc quỳ xuống, không nói một lời.
Những người còn lại lục tục đi ra, hoặc là đứng bên trái hoặc là đứng bên phải, đa số người đều đứng ở phía trước...
Cuối cùng.
Hơn một trăm người vậy mà chỉ có hơn mười người còn đứng tại chỗ, những người còn lại đều phân biệt đứng ở ba cái trận doanh, ít nhất có hơn sáu mươi người đứng phía trước.
Vẻ mặt Lục Ly càng thêm âm trầm, không ngờ có nhiều tướng lĩnh thành chủ quản sự phạm vào chuyện này như vậy, trên không nghiêm, còn muốn đám quân sĩ phía dưới tuân thủ kỷ luật sao?
Lục Ly nhìn về phía Lục Thiên Nhẫn, Khương Hồng Vũ và Địa Tiên Thí Ma Điện, lạnh giọng nói:
- Ba người các ngươi thì sao? Cũng đứng thành hàng đi chứ?
- Chúng ta...
Sắc mặt Lục Thiên Nhẫn Khương Hồng Vũ lập tức trở nên hết sức khó coi, chỉ có trưởng lão Thí Ma Điện là mặt không đổi sắc, hiển nhiên không thẹn với lương tâm.
- Ta chỉ cho các ngươi một cơ hội, đừng cho lời ta nói là gió thổi qua, nếu ta muốn giết người, ai cũng không ngăn được!
Lục Ly nghiêm nghị nói, chiến đao “Lãnh Phong” xuất hiện trong tay, nhiệt độ bốn phía lập tức hạ thấp đi nhiều.
Khương Hồng Vũ lại dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Khương Ỷ Linh lần nữa, dù sao hắn cũng là đường thúc Khương Ỷ Linh. Nếu như lần này bị phạt, sau này làm sao ngẩng đầu làm người? Sự tình truyền đi uy vọng của hắn ở Khương gia cũng sẽ giảm.
- Đừng nhìn ta, nhìn ta cũng vô dụng!
Rốt cục Khương Ỷ Linh cũng mở miệng nói chuyện, ngữ khí vô cùng lạnh nhạt:
- Đừng nói ngươi, cho dù phụ thân ở đây, chỉ cần là Lục Ly quyết định, ta cũng sẽ không xin tha cho hắn.
Sắc mặt Khương Hồng Vũ hoàn toàn trở nên ảm đạm, chỉ có thể cắn răng đi tới trước Lục Ly, cuối cùng tràn đầy xấu hổ quỳ gối xuống.
- Haiz...
Lục Thiên Nhẫn thở dài, đi tới bên trái quỳ một chân xuống, mặc cho Lục Ly xử trí.
- Tôn trưởng lão!
Lục Ly quát lên:
- Người phía trước, chém đứt tứ chi, sau đó để Thí Ma Điện mang người về, thông báo các gia tộc... vĩnh viễn không thu nhận những người này!
Xoạt xoạt!
Thân thể đám người Khương Hồng Vũ quỳ gối trước mặt Lục Ly run rẩy kịch liệt, trên mặt đều là vẻ hoảng sợ.
Chém đứt tứ chi? Đó là thống khổ bực nào, tứ chi bị chặt là sự thống khổ về thể xác, Lục Ly truyền lời cho các gia tộc chính là hủy diệt tiền đồ mọi người.
Vĩnh viễn không thu nhận!
Lục Ly nói không có gia tộc nào dám không nghe, như vậy sau này bọn họ không cách nào đảm nhiệm bất kỳ chức vụ gì ở trong gia tộc, không có bất cứ quyền thế gì, không cách nào dựa vào tài nguyên gia tộc, nhờ vào lực lượng của gia tộc nữa...
- Ly thiếu thứ tội, Ly thiếu tha mạng!
Khương Hồng Vũ lập tức tru lớn lên, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ trên mặt đất, những người còn lại thấy thế cũng dồn dập dập đầu cầu xin tha thứ theo.
Lục Ly không nhìn bọn họ, Thiên Tà Châu trong tay chợt lóe thu Khương Ỷ Linh Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương vào. Sau đó ánh mắt đảo qua Tôn trưởng lão, người sau bất đắc dĩ thở dài thân thể chớp động, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao động thủ với Khương Hồng Vũ đầu tiên.
- Hả?
Khương Hồng Vũ muốn tránh né theo bản năng, nhưng hắn chỉ là Nhân Hoàng đỉnh phong, Tôn trưởng lão là Địa Tiên hậu kỳ, hắn chỉ thấy từng ánh đao hiện lên tay chân của hắn đã bị chặt đứt.
- Xíu xíu!
Thân thể bốn vị trưởng lão còn lại chợt lóe lên, vây quanh nhóm người vào, một vị trưởng lão đằng đằng sát khí nói:
- Ai dám lộn xộn? Giết chết bất luận tội!
Trong số những người còn lại có người vốn định chạy trốn hoặc là tránh né, nhưng lúc này không dám động nữa, chỉ có thể nhìn Tôn trưởng lão bổ xuống từng đao. Không mất bao lâu trên mặt đất toàn là phần còn lại của tay chân đã bị cụt, máu tươi phun lung tung, hơn mười người quay cuồng kêu thảm thiết trên mặt đất, khiến vô số quân sĩ trên quảng trường thấy vậy kinh hồn táng đảm.
- Người bên phải, chém đứt hai chân, đưa về gia tộc của mình, vĩnh viễn không thu nhận!
- Người bên trái, chém đứt hai tay, đưa về gia tộc của mình, xét xử cụ thể.
Lục Ly hạ đạt hai cái mệnh lệnh, đồ đao của Tôn trưởng lão lại động, từng ánh đao sáng lên, vô số tay chân lại bị chém đứt, hơn trăm người đều thống khổ tru lớn, thê thảm không nỡ nhìn.
Gương mặt Lục Ly không biểu cảm, thoạt nhìn vô cùng máu lạnh, ánh mắt hắn quét qua các quân sĩ ở phía xa, âm thanh không mang theo một chút tâm tình vang lên:
- Tất cả các ngươi nhớ kỹ, hành hạ thường dân đến chết, cường bạo phụ nữ, là những chuyện mà chỉ có người cặn bã mới có thể làm ra, hơn nữa làm ô uế đạo tâm của các ngươi, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với võ giả tu luyện. Nếu một tên võ giả chỉ biết lấy mạnh hiếp yếu, chỉ biết hưởng thụ, thì cuộc đời tuyệt đối không có thành tựu quá cao, không có tâm kiên định, không có tâm chống lại các loại hấp dẫn, không có tâm tuân thủ nghiêm ngặt chủ tâm, làm sao các ngươi có thể vươn tới mây xanh?
Sau khi Lục Ly nói xong, ánh mắt nhìn sang trưởng lão Thí Ma Điện trấn thủ Ma Tộc nói:
- Chuyện về sau ngươi tới xử lý, ngươi mang lời ta nói truyền đi, nếu như sau này còn có tình huống như thế phát sinh, Lục Ly ta tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.
- Vâng, điện chủ!
Trưởng lão Thí Ma Điện vội vàng khom người, Lục Ly mang theo đám người Tôn trưởng lão nghênh ngang rời đi, trực tiếp tiến vào truyền tống trận truyền tống về phía bắc.
- Người đâu!
Trưởng lão Thí Ma Điện quát khẽ một tiếng:
- Trước tiên chữa trị cho tất cả mọi người, sau khi chữa trị xong đưa tất cả đến Thí Ma Điện, giao cho trưởng lão Khương Thiên Thuận, mang ý tứ của điện chủ chuyển cáo cho hắn. Mặt khác... lập tức truyền báo việc này cho chấp pháp trưởng lão.
- Chấp pháp trưởng lão?
Lục Thiên Nhẫn và Khương Hồng Vũ hoàn toàn tuyệt vọng, một khi báo cho chuyện này chấp pháp trưởng lão, hai người sẽ triệt để xong đời.