Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đừng nói sau này không thể tiếp tục nổi danh sợ là nửa đời sau sẽ gặp tai ương lao ngục.
- Oanh!
Lục Ly liên tục truyền tống hơn trăm lần, đã tới bên ngoài tiểu thế giới ở phía bắc, Lục Ly thả đám người Khương Ỷ Linh ra. Hắn cũng không có mạo muội tiến vào, mà chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, đợi tinh khí thần đạt đến đỉnh phong, mới tiến vào tiểu thế giới.
- Phu quân!
Mặc dù Bạch Thu Tuyết không nhìn thấy một màn cuối cùng, nhưng nàng có thể đoán được chuyện phát sinh phía sau. Lục Ly đã thật sự nổi giận, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên nàng cắn môi nói:
- Chàng như vậy... có quá mức nghiêm nghị hay không, có ảnh hưởng đối với danh dự của ngươi hay không? Dù nói như thế nào thì họ cũng đều là dị tộc.
- Trong lòng không muốn đừng đẩy cho người!
Lục Ly nghiêm nghị nói:
- Thực ra rất nhiều người trong chúng ta khi còn bé đều rất thiện lương, ghét ác như cừu, đối với một số người xấu vô cùng chán ghét căm hận. Nhưng theo thời gian trôi qua, bị cái xã hội này ảnh hưởng, thường thường sẽ biến thành người mình căm hận khi còn bé.
- Lần này ta nghiêm nghị như thế, thực ra cũng không phải đồng tình với Ma Tộc, mà là cho nhân tộc một cái cảnh cáo, năm đó các chủng tộc viễn cổ bạo hành đối với nhân tộc chúng ta, chúng ta gọi những chủng tộc viễn cổ kia là ma đầu, ác ma. Hiện tại chúng ta cũng biến thành ma đầu ác ma, cứ thế mãi có lẽ nhân tộc sẽ biến thành Ma Tộc tiếp theo, cũng có thể ở mấy trăm mấy ngàn năm sau, hoàn toàn bị huỷ diệt, bị diệt tộc!
Nhân tính!
Đây là thứ Lục Ly cho rằng rất quan trọng, Lục Ly cảm thấy sở dĩ người là người, quan trọng nhất là có nhân tính. Nếu như ngay cả nhân tính cũng không có, vậy thì không thể gọi là người.
Lần này Lục Ly tàn nhẫn như thế, một là cảm thấy họ đối đãi với thường dân và phụ nữ Ma Tộc quá mức tàn nhẫn. Đặc biệt hắn muốn giữ lại nhân tính tốt đẹp nhất cho nhân tộc, không thể để cho nhân tính nhân tộc trở nên tàn bạo hung ác, quên mất phẩm chất “chân thiện mỹ” tốt đẹp nhất của người.
Thử nghĩ một chút, hàng năm nhân tộc không ngừng ngược đãi Ma Tộc Vũ Tộc, không ngừng bạo hành các tộc, tâm tính con người sẽ từ từ thay đổi.
Sẽ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, có lẽ mấy chục năm sau tâm tính toàn bộ nhân tộc cũng sẽ hoàn toàn thay đổi, đến lúc đó nhân tộc còn là người sao?
Khi đó nhân tộc đều biến thành thứ giống như dã thú, không biết phân rõ phải trái, khát máu hiếu sát, dâm tà vô độ.
Nhân tộc như vậy không cần các chủng tộc còn lại huỷ diệt, chính bọn họ sẽ tự huỷ diệt mình.
Kết quả như vậy không phải thứ Lục Ly muốn nhìn, cho nên hắn mới dùng quyền uy tuyệt đối của mình giết gà dọa khỉ, dùng một ít con cháu Lục gia và Khương gia dạy dỗ người trong khắp thiên hạ rằng... làm như vậy là không được, ít nhất chỉ cần Lục Ly hắn còn tồn tại một ngày, ai dám làm xằng làm bậy sẽ phải thừa nhận hậu quả nghiêm trọng.
- Phu quân làm đúng!
Sau khi Lục Ly giải thích cẩn thận một lần, Bạch Hạ Sương là người thứ nhất vỗ tay khen ngợi, thực ra nàng cũng không quá hiểu, nàng cảm thấy chuyện Lục Ly làm đều đúng...
- Điện chủ nhìn xa trông rộng, đại nhân đại nghĩa, bọn ta bội phục!
Đám người Tôn trưởng lão hoàn toàn hiểu ra, khom người xuống thật sâu. Mọi người lộ vẻ nghiêm nghị, nội tâm không ngừng cảm thấy may mắn, nếu như không phải Lục Ly ý thức được điểm này, kéo dài đi xuống sẽ thật sự xảy ra vấn đề lớn.
- Ừ!
Khương Ỷ Linh và Bạch Thu Tuyết đều đã nghĩ thông suốt, đôi mắt đẹp nhìn nhau sáng lên, ánh mắt nhìn Lục Ly trở nên khác biệt. Lục Ly mới có chừng ấy tuổi, nhưng lại có thể nghĩ sâu xa như vậy, điểm này làm cho các nàng càng bội phục, càng sùng bái.
- Đi thôi, đi gặp đầu Thú Thần này!
Lục Ly nghỉ ngơi một hồi, ném sự tình Đông Doanh đại địa sang một bên. Hắn nhìn đám người Tôn trưởng lão vung tay lên, năm người lập tức bay về phía một tòa sơn mạch nơi xa, bên kia có một cái sơn động rất lớn, trong sơn động có mây mù lượn lờ, ở đó có một cái truyền tống trận, nối tiếp Minh Thần Giới.
Lục Ly không có ý định thu tam nữ vào trong Thiên Tà Châu, lần này đồng ý mang các nàng đi du ngoạn, một con Thú Thần mà thôi, Lục Ly cũng không quá lo lắng.
- Hưu hưu hưu!
Vào trong sơn động, đám người Tôn trưởng lão đi phía trước dò đường, trong tay bọn họ đều có ngọc phù, lúc nào cũng có thể cảnh báo Lục Ly.
- Oa, oa!
Bên trong sơn động toàn là sương trắng, cảnh vật như ẩn như hiện, hơn nữa lần này là đi giết Thú Thần, hết sức mạo hiểm nên kích thích Bạch Hạ Sương hưng phấn kêu oa oa gọi, trên mặt đẹp toàn là màu đỏ ửng.
- Được rồi, Sương nhi đừng hô to gọi nhỏ, sẽ ảnh hưởng phu quân.
Bạch Thu Tuyết kéo tay Bạch Hạ Sương cười nói, cảnh giới của nàng chỉ là Nhân Hoàng trung kỳ, Thiên Mị Thuật chậm chạp không có tiến vào đệ tam trọng, cho nên chiến lực không hề mạnh, lần này đối thủ là Thú Thần, tự nhiên không dám khinh thường.
- Tiểu Bạch!
Lục Ly đánh thức Tiểu Bạch đang ngủ say bên trong Thiên Tà Châu, bảo nó đứng ở trên bả vai Bạch Hạ Sương, dặn dò:
- Ngươi chịu trách nhiệm bảo hộ mấy người Sương nhi, đợi lát nữa có một tên gia hỏa, ta phải xuất thủ.
- Xích xích!
Tiểu Bạch chẳng hề để ý đứng ở trên bả vai Bạch Hạ Sương, trong tam nữ nó thân cận với Bạch Hạ Sương nhất, năm đó Lục Ly thường xuyên ném Tiểu Bạch vào Hoang Giới, nhất định là đi theo Bạch Hạ Sương.
- Hì hì, Tiểu Bạch thật lợi hại.
Bạch Hạ Sương rất ưa thích Tiểu Bạch, đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Bạch, khiến Tiểu Bạch càng thêm ngông cuồng tự đại.
- Đi thôi!
Đám người Tôn trưởng lão ở phía trước đã tới cửa ra vào, Lục Ly mang theo ba người đi tới, gật đầu với đám người Tôn trưởng lão, năm người lập tức nối đuôi nhau đi trước dò đường.
Chỉ chốc lát sau một khối ngọc phù trong tay Lục Ly sáng lên, Lục Ly hơi gật đầu nói:
- An toàn, vào thôi.
Ba người Bạch Hạ Sương càng thêm hưng phấn, Lục Ly dẫn theo ba người cùng nhau bước chân vào, một đạo bạch quang hiện lên ba người xuất hiện trong một cái thế giới kỳ lạ.