Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ngao Đỉnh vừa mệnh lệnh, Thú tộc lập tức hành động!
“Ngao ngao!”
Thú tộc bốn phương tám hướng lần lượt vận dụng một bộ phận. Thú Hoàng dẫn đội chen chúc vào trong bồn địa, rất nhanh tiến vào trong bồn địa, phóng đến chỗ Thiên Tà Châu.
- Đi!
Ngao Đỉnh phất tay, mang theo mấy chục người bay đến tòa núi cao ngất như mây. Bọn họ đến đỉnh núi, đứng trên đỉnh núi, dùng thần niệm quan sát khắp bồn địa.
Bồn địa quá lớn, bên trong ít nhất ngàn dặm, hơn nữa bên trong còn có mây mù vờn quanh, căn bản không nhìn thấy rõ tình huống, chỉ có thể nhìn đàn thú từ xa chen chúc đến.
- Hả?
Rất nhiều đàn thú vọt vào, bên trong không có chiến đấu, không có thấy tiếng thú hô, cũng không nghe thấy tiếng bạo nổ.
- Quy Cốt? Sao lại thế này?
Ánh mắt Ngao Đỉnh chuyển hướng đến nam tử vóc dáng thấp bé. Nam tử này là tộc trưởng Quy Giáp Tộc, đại trận này do Quy Cốt khống chế mở ra. Ngao Đỉnh thấy bên trong không phát sinh chiến đấu, nghĩ rằng hai người Lục Ly đã chạy thoát, trong mắt toàn là tức giận.
Quy Cốt nhướng mày, vội khom người nói:
- Ngao Đỉnh đại nhân, thần lấy tánh mạng thần cam đoan, hai người nhân tộc kia tuyệt đối không chạy thoát. Thần khống chế thần trận này, có người thoát thần không thể nào không biết.
Sắc mặt Ngao Đỉnh mới dễ coi hơn một chút, hắn phất tay nói:
- Ngươi phái người đi tra xét.
Quy Cốt vung tay lên, một người còn thấp bé hơn hắn bay xuống bồn địa, rất nhanh biến mất trong màn sương. Mọi người bởi vì không thấy rõ tình hình trong bồn địa, Ngao Đỉnh cũng không hạ lệnh, trước chờ bên ngoài.
Thần trận này đã mở ra, không dễ dàng đóng lại. Tuy bốn phương tám hướng đều là Thú tộc, bọn họ cũng đến đây nhiều người như vậy, vẫn cẩn thận tốt hơn.
Rầm rầm rầm!
Không bao lâu, trong bồn địa vang lên tiếng nổ mạnh, nhưng chỉ vang lên một lát rồi an tĩnh trở lại.
Ước chừng đợi hai nén hương, thủ hạ Quy Cốt đã trở lại, bẩm báo:
- Bẩm Ngao Đỉnh đại nhân, tộc trưởng và chư vị đại nhân, hai nhân tộc kia đã tiến vào một kiện bảo vật không gian rất lợi hại. Thú tộc bình thường không thể tra xét, ta phát hiện trong bảo vật không gian có năng lượng dao động, công kích một phen nhưng không thể nào phá vỡ.
- Bảo vật không gian? Ngươi cũng không thể phá vỡ?
Đôi mắt mọi người hơi sáng ngời, Cổ Thú Tộc không hiểu luyện khí, thời kỳ Thưởng Cổ có rất nhiều bảo vật tự nhiên lợi hại, đáng tiếc đều bị đoạt đi rồi.
Cho nên nghe nói có bảo vật, hai mắt đám Thú tộc đều sáng rực lên. Cổ Thú Tộc có thể biến hóa chỉ có cấp bậc Thần Thú. Tuy thực lực của hạ thủ Quy Cốt này không quá mạnh, nhưng vẫn là Thần Thú, lại không thể phá vỡ một kiện không gian bảo vật? Bảo vật này khẳng định là trọng bảo.
Hồ Cơ thản nhiên cười nói:
- Ngạo Đỉnh đại ca, hay là tiểu muội dẫn người vào xem thử?
Hồ Cơ này vừa nói xong, ánh mắt người khác đều tối sầm lại. Hồ Cơ này quả nhiên muốn cướp bảo vật. Tuy Hồ Cơ mạnh nhất là mị thuật, nhưng chiến lực cũng không yếu. Nếu nàng dẫn người vào, bảo vật này sẽ là của nàng.
Ngao Đỉnh trầm ngâm một lát rồi nói:
- Đi, Hồ Cơ dẫn người vào xem, nếu có nguy hiểm gì thì lập tức truyền tin cho chúng ta. Thần trận hiện tại không thể đóng, các ngươi hãy cẩn thận.
Ngao Đỉnh rất cẩn thận, dù sao nhiều năm như vậy mới có nhân tộc tiến vào. Hắn phải bắt hai nhân tộc kia, khảo vấn tất cả tình báo, nếu là cường giả nhân tộc Cửu giới chuẩn bị xâm lấn Cổ Thú Giới, bọn họ cũng cần có chuẩn bị.
- Đi!
Hồ Cơ vung tay magn theo một nữ tử, còn có bốn năm nam tử bay xuống dưới, mọi người rất nhanh xuyên qua sương trắng nồng đậm, tiến vào dưới bồn địa.
Tất cả mọi người là Thần Thú, đều rất nhanh, chút lộ trình này chỉ mất mấy chục hơi thở, thần niệm mọi người tập trung lên một hạt châu nhỏ ở trung gian bồn địa.
Phụ cận đều là các loại Thú tộc, nhìn thấy mọi người đều cung kính phủ phục trên mặt đất, Hồ Cơ phất tay, Thú tộc lập tức xông ra bốn phương tám hướng, chiếm cứ một góc cách đó không xa.
Thần trận này mở ra, chỉ cần không đóng lại là không thể ra ngoài, cho nên, Thú tộc chỉ có thể chiếm cứ chỗ cách đó không xa, nếu không sợ nhốt bên trong.
- Quả nhiên là bảo vật!
Đôi mắt hồ ly của Hồ Cơ nheo lại đầy mị hoặc, thần niệm của nàng rất mạnh, linh hồn của Thiên Hồ Tộc vốn đặc biệt cường đại. Lúc này, nàng không cách nào nghiên cứu vào trong Thiên Tà Châu, thậm chí không thể cảm ứng năng lượng dao động trong Thiên Tà Châu, càng khiến nàng cảm thấy cường đại của Thiên Tà Châu.
- Công kích!
Hồ Cơ nháy mắt ra hiệu với hai nam tử vạm vỡ. Hai nam tử bay đi, hai người vung lên nắm tay hoàng kim lòe lòe, liên tục đấm lên Thiên Tà Châu.
Xoẹt xoẹt!
Phía trên nắm tay hai người đều có dòng khí màu vàng vờn quanh, sóng khí khủng bố nổ tung mặt đất thành một hố to. Nhưng Thiên Tà Châu ngoài hào quang hơi lóe lên, đều không hề chấn động chút nào, trôi nổi phía trên hố to, thần bí mà quỷ dị.
- Ô…
Miệng anh đào của Hồ Cơ hơi mở ra, cặp ngực đẫy đà khẽ run, mặt nhỏ hơi ửng hồng, nội tâm thật kích động.
Hai Thần Thú công kích, nhưng không cách nào làm cho Thiên Tà Châu rung động lần nữa? Hạt châu này chẳng lẽ là thần khí sao? Nếu không làm sao mạnh như vậy?
- Tiếp tục công kích!
Hồ Cơ lập tức hạ lệnh, đồng thời vung hai tay, bốn người đứng thành một vòng, không ngừng công kích.
Hồ Cơ không hề động thủ, tròn mắt nhìn chằm chằm Thiên Tà Châu, khẩn trương đến mức hô hấp đều có chút dồn dập. Nội tâm nàng bức thiết hy vọng Thiên Tà Châu lập tức phá vỡ, nếu không chờ bọn Ngao Đỉnh đến, hạt châu này sẽ không thuộc về nàng.
Rầm rầm rầm!
Bốn Thần Thú không ngừng công kích, bốn người đều phóng ra công kích viễn trình, nếu không không thể đồng thời công kích. Mặt đất phía dưới Thiên Tà Châu bị đánh thành một hố to, tiếng nổ mạnh không dứt bên, bụi mù cuồn cuộn, che thiên tế địa.
- Năm Thần Thú? Có hai Thần Thú là Thiên Hồ Tộc rồi?
Lục Ly đã không còn tu luyện nữa, khi thủ hạ của Quy Cốt công kích Thiên Tà Châu, hắn đã cảm ứng được. Nhưng hắn cũng không mạo muội ra ngoài công kích mà lặng yên thông qua Thiên Tà Châu cảm ứng.
Đánh chết những Thú tộc đó không có ý nghĩa gì, Lục Ly cần là chạy thoát khỏi thần trận này.