Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tốc độ của Thiên Tà Châu lại mau, ba bốn hơi thở đã có thể tiến đến. Cho nên Thập Dục Hắc Lang nhìn chằm chằm Thiên Tà Châu, tùy thời chuẩn bị mang Quy Cốt đào tẩu. Lục Ly khống chế Thiên Tà châu xoay đầu bay trở lại, nhưng thân mình của Thập Dực Hắc Lang đã bay đến bên khác.
Hừ!
Lục Ly hừ lạnh một tiếng, xác định phụ cận không có Thần Thú gì ẩn núp, hắn chuẩn bị toàn lực ra tay.
Quy Cốt phải bắt, đây là cơ hội duy nhất, nếu không sẽ bị nhốt chết ở đây. Cho dù cuối cùng may mắn phá trời, cũng cần tiêu phí vài năm?
Cho nên Lục Ly nói với trưởng lão chấp pháp:
- Thái gia gia đợi lát nữa chúng ta đi ra ngoài, người trước kháng cự ba công kích, ta phóng thích Linh Phong Tòa Thành, chúng ta nghĩ biện pháp bắt Quy Cốt!
Trưởng lão chấp pháp nghĩ nói:
- Nếu không, vận dụng Âm Quỳ Thú, trực tiếp trấn áp.
- Vẫn là không nên dùng Âm Quỳ Thú.
Lục Ly lắc đầu nói:
- Đây là hậu thủ của chúng ta, vạn nhất Cổ Thú Tộc có Chuẩn Thần Thú? Chúng ta cũng có cơ hội trở mình.
Thực lực của Quy Cốt cũng không mạnh, Linh Phong Tòa Thành có thể thoải mái trấn áp, Lục Ly không muốn để lộ Âm Quỳ Thú. Trưởng lão chấp pháp cũng đồng ý, thần khải màu vàng trên người hắn hiện lên. Thần khải ban đầu của hắn chỉ có bát giai, nhưng sau khi đột phá Hóa Thần Cảnh, thành công đột phá đến thần khải chung cực cửu giai, lực phòng ngự tăng nhiều.
Vù!
Thiên Tà Châu bay đi, không có bay về phía Quy Cốt mà bay đến phương hướng khác. Đánh bay một con Thần Thú ra ngoài, khi Ngao Đỉnh nghĩ Lục Ly muốn bắt Thần Thú, Thiên Tà Châu lại bay ra ngoài trăm dặm, không gian tự động nghịch chuyển, Thiên Tà Châu cấp tốc chuyển hướng bay vụt đi, rất nhanh đến gần Quy Cốt.
Ầm!
Thân mình trưởng lão chấp pháp thoáng hiện ra. Hắn điên cuồng luân động thiết côn trong tay, không gian phụ cận nhất thời tối đen. Đây cũng không phải tối đen bình thường mà là tối đen tuyệt đối, cho dù hai Thú Hoàng đến gần cũng không thể nhìn thấy đối phương.
- Được rồi!
Thân mình Lục Ly thoáng hiện, sau đó phóng ra Linh Phong Tòa Thành, hơn nữa mở rộng đến cực hạn, bao phủ phạm vi trăm dặm, bao phủ cả đám Thần Thú Quy Cốt.
Ngao!
Ô ô...
Hí hí...
Vô số Thần Thú kêu thảm thiết, linh hồn công kích trong Linh Phong Tòa Thành rất mạnh, Địa Tiên bình thường đều không chịu nổi, Đại Ma Thần năm đó cũng không chịu nổi, đám Thần Thú này sao chịu nổi?
Hửm?
Khiến Lục Ly ngoài ý muốn là Ngao Đỉnh và Hồ Cơ lại chống đỡ nổi, không quá ảnh hưởng. Mặt khác còn có một nữ tử của Thiên Hồ Tộc đứng vững. Thiên Hồ Tộc nhờ vào mị thuật, linh hồn mạnh mẽ, rất dễ lý giải, linh hồn của Cửu Trảo Ngân Long này sao mạnh như vậy?
- Căn nguyên tinh huyết!
Thần niệm của Lục Ly quét ngang qua cơ thể thật lớn của Ngao Đỉnh, cả người đều run rẩy. Hắn tra xét ở trái tim Ngao Đỉnh được hai giọt căn nguyên tinh huyết.
Hơn nữa căn nguyên tinh huyết có cộng minh với huyết mạch của hắn. Máu huyết của hắn quay cuồng, huyết mạch Ngân Long trong bản mạng châu và hồn đan chảy mạnh, rõ ràng hưng phấn đến cực điểm.
- Tốt, thật tốt!
Lục Ly thu hồi thần niệm, cả người kích động không thôi, hận không thể lập tức đánh chết Ngao Đỉnh, cắn nuốt căn nguyên tinh huyết của hắn.
Nhưng bây giờ Quy Cốt mới là mấu chốt, thần niệm hắn hướng đến Quy Cốt đang quay cuồng trên mặt đất, trầm giọng nói:
- Thái gia gia, trước đứng vững!
Ngao!
Ngao Đỉnh ngửa mặt lên trời rít gào, đuôi và móng vuốt thật lớn vung vẫy, chấn vỡ Linh Phong không gian gần đó, nó rống giận lên:
- Hồ Cơ, phóng thích Thiên Mị Thuật, mau!
- Được rồi.
Hồ Cơ cắn chặt răng, hai tay nàng vung lên, tiếp theo trong cơ thể tỏa ra hào quang vạn trượng. Màn sương đen bốn phía nhất thời tản đi, ánh mắt mọi người theo bản năng nhìn Hồ Cơ.
- Thiên Mị Thuật?
Lục Ly hơi kinh ngạc, Bạch Thu Tuyết không phải đã học xong Thiên Mị Thuật rồi sao? Thiên Mị Thuật là thần thuật của Dạ Xoa Tộc, Thiên Hồ Tộc sao lại biết?
- Chẳng lẽ Dạ Xoa Tộc là Thiên Hồ Tộc và nhân tộc tạp giao ra?
Trong đầu Lục Ly hiện lên một ý niệm, sau đó ý tưởng này chiếm được xác định. Dù sao chủng tộc Viễn Cổ đều do Cổ Thú Tộc và nhân tộc tạp giao ra, điểm này đã được chứng thật.
- Thiên Mị Thuật của nàng đã đạt đến tầng mấy? Nếu là tầng ba, vậy phiền toái lớn rồi...
Lục Ly hơi đau đầu, Thiên Mị Thuật tầng hai có thể ảnh hưởng Địa Tiên, tầng ba phỏng chừng có thể thoải mái trấn áp Hóa Thần.
Thiên Hồ Tộc nổi danh bởi mị thuật, trong người các nàng toàn là mị ý, chỉ cần nhăn mày, mỉm cười, nâng tay, nhấc chân đều có thể động lòng người.
Nhưng trên người Hồ Cơ lúc này lại không có mị ý gì, trên người nàng tỏa ra bạch quang nhàn nhạt, cả người vô cùng thánh khiết. Trong mắt mọi người, hoặc là trong thế giới của mọi người chỉ còn lại nàng, đều không tự chủ nhìn nàng, bị dung nhan khuynh thành của nàng hớp hồn.
Cửu Thiên Thần Nữ!
Lúc này, Hồ Cơ trong mắt mọi người biến thành một mỹ nử tuyệt mỹ, xinh đẹp động lòng người, đẹp đến mức người ta không dám dời ánh nhìn, ngay cả trưởng lão chấp pháp, trong mắt cũng nóng rực.
Vù vù!
Sương đen bốn phương tám hướng rất nhanh tan rã, thần hồn của trưởng lão chấp pháp bị thu hút, không thể tiếp tục phóng thích áo nghĩa, cho nên sương đen bốn phía tự động tản đi.
Lục Ly cũng là vẻ mặt đầy si mê, Linh Phong Tòa Thành cũng hỏng mất. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Hồ Cơ. Thần Thú còn lại cũng như thế, toàn bộ đều không động, trong mắt chỉ có Hồ Cơ.
Khanh khách…
Hồ Cơ cười nhạt, từ từ bay đến bên này, Linh Phong Tòa Thành đã vỡ tung nhiều mảnh, cho nên không thể ảnh hưởng Hồ Cơ. Kỳ quái chính là Ngạo Đỉnh không hề bị Hồ Cơ ảnh hưởng. Hắn chậm rãi đi phía sau Hồ Cơ, tuy ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hồ Cơ nhưng dư quang lại tập trung vào trưởng lão chấp pháp.
- Động thủ!
Chờ Hồ Cơ đến gần trưởng lão chấp pháp mấy trăm trượng, Ngạo Đỉnh đột nhiên khẽ quát một tiếng. Thân mình hắn vọt đến như lợi kiếm. Móng vuốt thứ chín của hắn đột nhiên biến thành kim hoàng sắc, đột nhiên quào lên đầu trưởng lão chấp pháp.
Xoẹt!
Trên mặt móng vuốt còn có thần quang nhàn nhạt lóng lánh, bên trong còn có ký hiệu thần bí hiện lên. Trên năm móng vuốt sắn bén khẽ nhuộm kim quang, phá vỡ hư không, xé rách không gian.