Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1359 - Chương 1347: Căn Nguyên Tinh Huyết Vào Tay

Bất Diệt Long Đế Chương 1347: Căn nguyên tinh huyết vào tay

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Có thể tưởng tượng nếu bị móng vuốt này cào trúng, kết cục khẳng định sẽ thật thảm.

Vù vù!

Hào quang ấn ký trong linh hồn Lục Ly chợt lóe, hình ảnh thần nữ Hồ Cơ trong đầu hắn biến mất. Kỳ thật, lúc trước hắn có thể chống lại Thiên Mị Thuật của Hồ Cơ, bởi vì Thiên Mị Thuật chỉ đạt đến tầng hai, đối với hắn cũng không có nguy hiểm trí mạng.

Dư quang hắn nhìn thoáng qua trưởng lão chấp pháp, nhìn đôi mắt hắn mờ mịt như trước, nội tâm mỉm cười. Trưởng lão chấp pháp này còn giả vờ giống hơn hắn, Hồ Cơ không thể hoàn toàn mê hoặc hắn, trưởng lão chấp pháp chính là Hóa Thần, linh hồn mạnh như thế, làm sao có thể dễ dàng bị kinh sợ?

Xoẹt xoẹt!

Quả nhiên, khi móng vuốt của Ngao Đỉnh sắp cào trúng trưởng lão chấp pháp, hắn bỗng nâng lên thiết côn, sau đó lôi ra một tàn ảnh, đột nhiên phóng tới đỉnh đầu Ngao Đỉnh.

Một côn này của hắn cũng không phải một côn bình thường. Nguyên tố hắc ám bốn phương tám hướng sắp tụ tập lại, hắc khí trên thiết côn nháy mắt ngưng tụ, chờ hắc khí trên đỉnh đầu Ngao Đỉnh đạt đến trình độ khủng bố.

Bịch!

Trưởng lão chấp pháp là Hóa Thần Cảnh, khi đánh lén, sức lực một kích này, Ngao Đỉnh căn bản không thể tránh né. Một tiếng nổ vang nặng nề, thân mình khổng lồ của Ngao Đỉnh bị đánh bay, trên đầu vỡ ra một khe thật sâu, máu tươi chảy ròng, nháy mắt chết ngất, sinh tử chưa rõ.

Hả?

Ánh mắt trưởng lão chấp pháp lộ ra vẻ kinh ngạc, một kích toàn lực của hắn lại không thể trực tiếp đập vỡ đầu Ngao Đỉnh này? Lực phòng ngự của Cửu Trảo Ngân Long Tộc rất khủng bố, phòng ngự của Cửu Trảo Ngân Long Tộc cấp bậc Thần Thú đã khủng bố như thế, nếu đạt đến Chuẩn Thần Thú, sợ là công kích của hắn không thể đả thương nặng đối phương.

Vù vù!

Lục Ly cũng động thủ, nhưng không công kích Hồ Cơ. Bởi vì Hồ Cơ đang hấp dẫn chú ý của tất cả Thần Thú, hắn tốt nhất lén động thủ.

Thân mình hắn bay đi, hào quang bản mạng chợt lóe lên, hình thành Linh Phong Tòa Thành. Nhưng Linh Phong Tòa Thành này không lớn như vừa rồi, chỉ còn khoảng một dặm, bao phủ mấy con Thần Thú phụ cận.

- Quy Cốt, mau tự sát!

Một tiếng rống giận vang lên, là tiếng hô của Viên Thập Lục. Hắn nhìn thấy Quy Cốt bị Linh Phong Tòa Thành của Lục Ly bao phủ, biết đã xảy ra chuyện. Nếu Quy Cốt bị Lục Ly bắt, thần trận này sẽ mất tác dụng, Lục Ly có được Thiên Tà Châu, sau khi rời khỏi chính là trời cao biển rộng.

Quy Cốt có ý tưởng tự sát hay không thì không biết, nhưng hắn tuyệt đối không có năng lực tự sát. Bởi vì Lục Ly đặc biệt quan tâm hắn, linh phong gần nó đặc biệt nồng đậm, hắn ngoài ôm đầu kêu thảm thiết, cái gì cũng không làm được.

Bang bang bang!

Lục Ly phóng ra một ít Linh Phong Thần Binh, lần lượt đánh tới mấy Thần Thú cạnh Quy Cốt. Lực phòng ngự của mấy Thần Thú này cũng không tệ, nhưng lực lượng của Linh Phong Thần Binh công kích thật khủng bố. Chờ Lục Ly đến bên người Quy Cốt, mấy Thần Thú kia đã bị bắn nát, bị chết không thể chết nữa.

Phòng ngự của Thần Thú tự nhiên rất mạnh, nhưng linh hồn của bọn họ hiện giờ đã bị công kích, căn bản không thể chủ động phòng thủ, chỉ có thể dựa vào phòng ngự của tự thân ngăn cản. Linh Phong Thần Binh xuất hiện không ngừng, tự nhiên ngăn không được.

Bịch!

Thiết quyền của Lục Ly hung hăng nện lên xương cốt của Quy Cốt. Vốn Quy Cốt đã sắp chết ngất, một quyền này hoàn toàn chấn động hắn hôn mê. Thiên Tà Châu trong tay Lục Ly chợt lóe lên, lập tức thu Quy Cốt vào, vứt cho Kha Mang, hơn nữa truyền quyền cho hắn dùng Tù Ma Liên trói Quy Cốt.

- Tốt lắm!

Bắt được Quy Cốt, Lục Ly rốt cục thả lỏng tâm tình, ánh mắt hắn nhìn trưởng lão chấp pháp, nói:

- Thái gia gia, động thủ bắt, có thể bắt được đều bắt đi, không thể bắt được thì giết toàn bộ!

- Đầu hàng không giết!

Trưởng lão chấp pháp nổi giận gầm lên, thiết côn màu đen trong tay tỏa ra sát khí nồng đậm. Hồ Cơ phụ cận gặp nạn đầu tiên, bị đánh bay ra ngoài, nửa thân mình toàn là huyết nhục lẫn lộn, trực tiếp chết đi.

Gừ!

- Giết!

Xoẹt xoẹt!

Toàn bộ Thần Thú còn lại rống giận, đầu hàng? Cả Cổ Thú Tộc chưa từng có chữ này. Nội tâm của Cổ Thú Tộc đều có ngạo khí, bởi vì hơn hai trăm vạn năm trước, bọn họ đã là bá chủ thế giới này. Nhân tộc khi đó chỉ là thức ăn của bọn họ, là nô lệ của bọn họ. Đầu hàng với nô lệ? Vậy không bằng oanh oanh liệt liệt chết trận.

- Chết!

Lục Ly thấy tình huống này thì không chút chần chờ, phóng thích Linh Phong Tòa Thành, nhưng không dám bao phủ phạm vi quá lớn, tránh ảnh hưởng trưởng lão chấp pháp.

Ngao Đỉnh đã bị thương nặng, Thần Thú còn lại không đủ gây áp lực, Lục Ly và trưởng lão chấp pháp đều thoải mái giết hại.

Linh Phong Tòa Thành của Lục Ly xuất hiện, bao phủ bảy tám Thần Thú, gần qua nửa nén hương, Linh Phong Tòa Thành biến mất. Bảy tám Thần Thú bên trong có bốn thành thi thể vô lực rơi xuống, còn lại ba Thần Thú bị Lục Ly bắt đi.

Ầm ầm!

Trưởng lão chấp pháp rất mạnh, hắn có thần khải chung cực cửu giai, Thần Thú bình thường căn bản không thể tổn thương hắn. Công kích của áo nghĩa hắc ám thật khủng bố, côn kia của hắn còn chưa nện xuống, nguyên tố hắc ám đã tràn ra, tầm mắt của địch nhân bị công kích sẽ hoàn toàn biến đen, cả linh hồn sẽ bị hắc ám bao phủ, chiến lực tự nhiên sẽ yếu đi nhiều.

Sau hai nén hướng, hơn ba mươi Thần Thú, hoặc bị bắt hết hoặc là bị đánh chết. Trong Thiên Tà Châu của Lục Ly có tám Thần Thú nhân hình, kỳ thật có rất nhiều Thần Thú có thể bắt, nhưng bọn họ biến trở lại thành bản thể, Thiên Tà Châu đựng không nổi…

- Căn nguyên tinh huyết!

Chờ sau khi toàn bộ Thần Thú được dọn dẹp, Lục Ly cũng không tiến vào trong Thiên Tà Châu khảo vấn Quy Cốt mà nhìn Ngao Đỉnh chết ngất trên mặt đất. Trong mắt hắn đều là hào quang nóng rực, tựa như Ngân Long to lớn kia là món ăn ngon nhất thế giới.

Trong cơ thể Ngao Đỉnh có hai giọt căn nguyên tinh huyết, chỉ cần luyện hóa, Lục Ly sẽ có trăm phần trăm chắc chắn thức tỉnh một huyết mạch thần kỹ.

- Thái gia gia, căn nguyên tinh huyết này làm sao lấy ra? Làm sao bảo tồn?

Lục Ly thật không đến mức lập tức luyện hóa căn nguyên tinh huyết, chuyện đó cần thời gian.

Bình Luận (0)
Comment