Người Lạc Nhật đảo cười lạnh nói:
- Không có thuyền, các ngươi muốn bơi qua đó ít nhất phải mất mười ngày. Hơn nữa Thiên Đảo Hồ khác với bên ngoài, nơi đây thủy phỉ hoành hành, nói không chừng các ngươi bơi qua đều chết sạch. Ngồi thuyền Lạc Nhật đảo chúng ta, phương viên trăm dặm không có thủy phỉ nào dám chặn giết. Một ngàn Huyền Tinh, đây là giá hữu nghị nể mặt Huyết Đảo chủ lắm rồi, còn như người khác, dù có đưa Huyền Tinh cũng không có thuyền để ngồi.
- Thôi được!
Thất trưởng lão cắn răng vẫy tay một cái với trưởng lão sau lưng, người kia lấy ra một chiếc túi từ trong ngực, Thất trưởng lão mở ra cầm từng hòn đá nhỏ chớp hiện hắc quang đưa tới.
Tổng cộng một ngàn viên đá nhỏ màu đen, số đá nhỏ trong túi chỉ còn lại không đến mấy trăm, người Lạc Nhật đảo giãn lông mày ra, cười nói:
- Đều đi theo ta, ta bố trí cho các ngươi lên thuyền.
Chúng nhân đi theo binh sĩ Lạc Nhật đảo hướng tới ụ tàu nơi xa, bên kia võ giả giáp đen càng nhiều, võ giả Thần Hải Cảnh cũng có mười người. Trên ụ tàu ngừng lại hơn hai mươi chiếc chiến thuyền cực lớn, trên thuyền đều có một mặt cờ lớn, viết hai chữ “Lạc Nhật”.
Lục Ly quét mắt nhìn mấy lần, phát hiện bên ngoài toàn bộ chiến thuyền đều được bao bọc bởi huyền thiết, không biết có phải do huyền thiết chế tạo hay không.
- Dương Kỳ, dẫn bọn hắn đi Huyết Sát đảo, đây đều là thân thích Huyết Đảo chủ, khách khí chút!
Võ giả Thần Hải Cảnh phân phó một tiếng với trung niên trên một chiếc thuyền lớn, người kia khẽ gật đầu nói:
- Lên thuyền, vào trong khoang hết đi!
Thất trưởng lão dẫn theo chúng nhân lên chiến thuyền, xác định trên thuyền trừ Dương Kỳ ra chỉ có hơn mười Huyền Vũ cảnh mới thực sự yên tâm.
Chiến thuyền khởi động, lại không thấy ai chèo thuyền, cũng không có buồm, Lục Ly cảm thấy rất kỳ dị. Chẳng qua nghĩ đến phi thuyền thiết giáp đều có thể bay, xem ra chiến thuyền này cũng là Huyền khí, dùng năng lượng đặc thù thúc đẩy tiến lên.
Tốc độ chiến thuyền rất nhanh, không hề chậm thua tốc độ bôn tẩu của võ giả Thần Hải Cảnh trung kỳ, qua một nén hương, Lạc Nhật đảo phía xa xa đã nhỏ chỉ còn chừng nắm tay.
Thất trưởng lão để mọi người an tọa trong khoanh thuyền, bản thân thì lại đi ra nói với Dương Kỳ:
- Dương huynh đệ, có thức ăn và nước uống không?
Dương Kỳ đứng trên boong tàu, lạnh lùng nhìn lướt qua Thất trưởng lão nói:
- Có, chẳng qua phải đổi bằng Huyền Tinh, các ngươi nhiều người như vậy, hai ngày ăn uống, đưa tổng cộng hai mươi Huyền Tinh là được.
- Cái gì?
Sắc mặt Thất trưởng lão khẽ biến, ở Lạc Nhật đảo bị khinh bỉ thì cũng thôi, lúc này trên thuyền chỉ có một tên Thần Hải Cảnh mà cũng dám ngang ngược bá đạo như thế?
Hắn lạnh giọng nói:
- Dương tiểu huynh đệ, có phải ngươi thấy chúng ta dễ bắt nạt không? Một viên Huyền Tinh đổi đồ ăn có thể đủ cho chúng ta ăn uống mấy năm.
- Hừ hừ!
Dương Kỳ cười lạnh nói:
- Không phục thì đừng đổi, tự đi mà tìm đồ ăn. Chọc giận lão tử, toàn bộ các ngươi đều cút hết xuống thuyền cho ta, Huyết Đảo chủ dù cũng tính là nhân vật, nhưng so với đảo chủ chúng ta thì còn kém xa lắm.
Thất trưởng lão nổi giận, ngày thường ở Vũ Lăng thành hắn đã bao giờ bị chọc giận thế này đâu? Đừng nói một tên Thần Hải Cảnh sơ kỳ, dù có là Thần Hải Cảnh hậu kỳ cũng không dám nói chuyện với hắn như thế, hắn cả giận nói:
- Ngươi đừng khinh người quá đáng!
- Làm sao?
Dương Kỳ cười lạnh nói:
- Còn muốn động thủ? Ngươi cứ thử xem? Chỉ cần các ngươi dám động, ta bảo đảm các ngươi sống không quá nửa ngày. Dù Huyết Cừu đích thân đến cũng không giữ mạng được cho các ngươi, phương viên trăm dặm quanh đây làm gì có ai dám trêu chọc Lạc Nhật đảo chúng ta.
Cửu trưởng lão thấy tình huống không đúng, vội vàng bước tới cười bồi nói:
- Dương huynh đệ thứ lỗi, tính khí Thất ca ta hơi lớn, gần đây gia tộc lại xảy ra chút chuyện, tâm tình hắn không tốt.
Thất trưởng lão cũng biết vừa mới tiến vào Thiên Đảo Hồ, tình huống thế nào còn chưa hiểu rõ, tuyệt đối không thể làm loạn. Đành phải trầm mặt đi vào, Cửu trưởng lão cười bồi xin lỗi một lúc, lấy ra hai mươi Huyền Tinh đưa sang, lúc này sắc mặt Dương Kỳ mới dễ nhìn hơn một chút.
- Xem ra Thiên Đảo Hồ cũng khó mà lăn lộn a.
Lục Ly cảm khái một tiếng, Liễu Di ngồi xếp bằng bên cạnh, thấp giọng nói:
- Thiên Đảo Hồ còn được xưng là Thiên Đường của tội ác, giết chóc ở nơi đây càng phổ biến hơn bên ngoài, một lời không hợp liền sẽ đại khai sát giới. Luật pháp ba đại vương quốc cũng không quản được tới đây, nếu không nhờ mấy quy củ Thiên Ngục lão nhân định xuống, sợ rằng Thiên Đảo Hồ sẽ càng loạn.
Lục Ly khẽ gật đầu, tiếp tục khoanh chân ngồi chữa thương và tu luyện, những người còn lại cũng trầm mặc không nói. Cửu trưởng lão tiến vào thấp giọng trao đổi mấy câu với Thất trưởng lão Lộc trưởng lão, ba người đảo mắt nhìn một vòng, trong lòng đầy là bi thương.
Trong khoang thuyền chỉ có khoảng một trăm người, số Thần Hải Cảnh bao gồm cả Lục Ly Liễu Di cũng chỉ được mười lăm người, đây chính là toàn bộ nhân viên còn lại của Liễu gia.
Một trăm người, mười lăm Thần Hải Cảnh, ngay cả thế lực gia tộc nhị phẩm bình thường đều mạnh hơn bọn hắn nhiều, bá chủ Vũ Lăng thành xưa kia không ngờ lại luân lạc tới bước này
Chúng nhân lại nghĩ tới những người già trẻ nhỏ còn đang ẩn núp trong sơn cốc, bây giờ không biết thế nào? Liệu có bị giết? Bị bắt làm nô lệ? Những người đó đều là thân nhân của bọn hắn a. Nhất thời chúng nhân ai nấy đều u ám đau lòng, tinh thần uể oải sa sút.
Dương Kỳ phái người từ sau khoang thuyền đưa tới một ít thịt khô và nước ngọt, nhưng chúng nhân chẳng có khẩu vị gì, chỉ vài người ăn qua loa một chút rồi thôi.
Lục Ly ăn một ít, tâm tình hắn cũng không dễ chịu hơn người Liễu gia là bao, chẳng qua hắn đã đè nén bi thương xuống, cưỡng bách khiến mình tỉnh táo lại. Đường mặc dù khó đi, nhưng ít ra hắn còn sống, miễn là còn sống liền còn có hi vọng.
Chiến thuyền một đường lao nhanh, trên đường quả nhiên rất an toàn, có rất nhiều thuyền nhìn thấy cờ xí trên chiến thuyền đều lách qua. Xem ra Dương Kỳ nói không sai, ở phụ cận Lạc Nhật đảo bọn họ tính là một phương bá chủ.