Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn khe khẽ thở dài, ánh mắt nhìn không trung, trong lòng lẩm bẩm nói:
- Tỷ tỷ, tỷ có khỏe không? Đệ đã đột phá Địa Tiên, đợi thời gian nữa, đệ nhất định đi Thần Giới... tìm tỷ.
Hơn hai năm không gặp, cảnh giới của Bạch Hạ Sương vẫn không thay đổi quá lớn, từ Quân Hầu Cảnh sơ kỳ biến thành Quân Hầu Cảnh trung kỳ, hơn hai năm không có tập trung tu luyện.
Hỏi vài câu, Bạch Thu Tuyết và Khương Kỉ Linh vẫn là tiến bộ rất lớn. Khương Kỉ Linh đã đạt đến Địa Tiên trung kỳ, Bạch Thu Tuyết cũng tu luyện thần tốc, đã đạt đến Nhân Hoàng đỉnh phong. Hai người gần đây đều đang bế quan, Bạch Thu Tuyết đang chuẩn bị xông kích Địa Tiên Cảnh.
Lục Nhân Hoàng còn chưa trở về, nhưng ngọc phù bản mạng không sao, không biết tu luyện đến cảnh giới gì rồi, đã đột phá Hóa Thần Cảnh chưa?
Tây Vũ Đại Địa và Đông Danh Đại Địa đã sớm bình định hoàn toàn. Thần Châu Đại Địa ngoài vài nơi có đạo chích ngầm giở thủ đoạn, thật cũng không có chuyện lớn gì.
Tử đệ Lục gia, Khương gia, Dạ Gia, Khổng gia đều tiến vào Hỏa Ngục, tốc độ tu luyện tăng nhanh. Khiến Lục Ly kinh dị là Bạch Hạ Sương nói có ba người tiến triển thần tốc, một người là Dạ Lạc, hiện giờ không ngờ đạt đến Địa Tiên Cảnh, tốc độ tu luyện thật khoa trương.
Mặt khác còn có Bàn Nhược, tiểu ni cô tuyệt sắc này theo lời Bạch Hạ Sương là tốc độ tu luyện còn nghịch thiên hơn Khương Kỉ Linh. Hơn hai năm, không ngờ đã đạt đến Nhân Hoàng Cảnh.
- Nhân Hoàng trung kỳ? Bàn Nhược chỉ mới mười hai mười ba tuổi phải không?
Lục Ly nghe thấy thì âm thầm líu lưỡi. Bàn Nhược là thần thai thiên địa, còn là đồ đệ của lão chủ trì, tốc độ tu luyện tự nhiên sẽ không chậm. Nhưng mười hai mười ba tuổi lại đạt đến Nhân Hoàng Cảnh, khiến người nghe cũng hoảng sợ. Phải biết rằng Lục Nhân Hoàng hai mươi tuổi mới đột phá Nhân Hoàng, đã trở thành thiên tài mười vạn năm khó xuất hiện. Bàn Nhược này chẳng lẽ là thiên tài trăm vạn năm khó xuất hiện?
- Ừm, tiểu Bàn Nhược mấy ngày hôm trước mới quay về đại phật tự, cứ nhắc đến ngươi. Tiểu Bàn Nhược thật đáng yêu, thật xinh đẹp, Bàn Nhược cũng rất thích ngươi, nếu không ngươi cưới nàng đi?
Bạch Hạ Sương trừng mắt, nghiêng đầu nói với Lục Ly.
Lục Ly trợn trắng mắt, sờ mũi Bạch Hạ Sương, nói:
- Nàng nói gì vậy? Người thích ta nhiều như vậy, chẳng lẽ ai ta cũng phải cưới về nhà? Hơn nữa... Bàn Nhược nhỏ như vậy, trong đầu nàng mỗi ngày đều nghĩ gì vậy?
Hi hi!
Bạch Hạ Sương nghịch ngợm thè lưỡi, cười tủm tỉm nói:
- Người ta chỉ muốn khảo nghiệm chàng chút thôi, hơn hai năm nay, chàng có xằng bậy gì bên ngoài không?
- Làm loạn!
Lục Ly bĩu môi nói:
- Lần này ta mang về một mỹ nữ, ở phía sau kìa, sau này giới thiệu hai người quen biết.
- Chàng dám?
Bạch Hạ Sương trừng mắt, chống nạnh nổi giận đùng đùng, bĩu môi giận dỗi. Nhưng khi nhìn thấy Lục Ly cười như không cười, vẻ mặt nghiêm túc của nàng giả bộ không được nữa, yêu mị nhào lên người Lục Ly:
- Phụ quân, chàng nhất định đang gạt thiếp phải không?
- Ha ha!
Lục Ly sờ đầu Bạch Hạ Sương, giải thích nói:
- Đích xác có một đại mỹ nữ, nhưng là linh thú của ta, là Thiên Hồ Vương, là Cổ Thú Tộc.
- Ồ!
Bạch Hạ Sương làm bộ như trút được gánh nặng, vỗ ngực, dừng một chút nói tiếp:
- Phu quân, chàng đoán ai là người đột phá nhanh nhất? Ta nghĩ chàng không đoán ra được!
- Hả?
Lục Ly hơi tò mò. Lúc trước Bạch Hạ Sương nói có ba người tu luyện thần tộc, Dạ Lạc và tiểu Bàn Nhược đều có thể lý giải, người thứ ba Bạch Hạ Sương nói, Lục Ly quả thật không đoán ra được, ngược lại khiến hắn thêm hứng thú.
Nếu đoán không được, khẳng định là người hắn quen biết, hơn nữa tốc độ tu luyện của người này cũng không quá nhanh, hai năm nay mới đột nhiên tăng mạnh.
Trong đầu Lục Ly vừa chuyển, dò hỏi:
- Có thể gợi ý chút không? Giống như là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi rồi?
Bạch Hạ Sương nghiêng đầu, suy nghĩ, nói:
- Được rồi, thiếp ví dụ thử cho chàng, là đại mỹ nữ, hơn hai mươi tuổi.
- Đại mỹ nữ, hơn hai mươi tuổi.
Trong đầu Lục Ly hiện lên một gương mặt, hắn trầm tư một lát, nói:
- Chẳng lẽ là Dạ Vũ?
Muội muội Dạ Lạc, Dạ Vũ, thiên tư cũng không quá vang dội, tốc độ tu luyện lúc trước cũng không nhanh. Nếu nói thực lực nàng đột nhiên tăng mạnh, Lục Ly khẳng định bất ngờ.
- Không phải, tiếp tục đoán đi!
Bạch Hạ Sương cười hì hì nói:
- Cho chàng thêm hai cơ hội, nếu không đoán ra, chàng phải tăng ta một lễ vật.
- Được!
Lục Ly cưng chiều nhéo mũi Bạch Hạ Sương, hắn thích nhất là tính tình hoạt bát linh động của Bạch Hạ Sương. Rời khỏi hơn hai năm, đừng nói là một lễ vật, cho dù là trăm lễ vật cũng sẽ tặng.
Hiện giờ, bọn họ đã bay đến đại bản doanh, dù sao khoảng cách cũng không quá xa, cứ tiếp tục bay tới. Lục Phi Tuyết và Minh Vũ bay trước dẫn đường, để cặp vợ chồng son ở phía sau diễn cảnh tình cảm trùng phùng sau ly biệt.
Còn một ít thời gian nữa mới đến đại bản doanh, Lục Ly trầm ngâm, sau đó nói một cái tên:
- Chẳng lẽ là... Dạ Tiểu Tịch?
- Dạ Tiểu Tịch!
Bạch Hạ Sương trừng mắt nghi ngờ, Lục Ly cười khổ giải thích:
- Xem ra là ta đã đoán sai, Dạ Tiểu Tịch là cháu gái của Dạ Tra.
- Đã đoán sai rồi, đoán sai rồi, cơ hội cuối cùng, đoán nhanh đi, đoán nhanh đi!
Bạch Hạ Sương hưng phấn, giống như sắp thắng Lục Ly.
Kỳ thật...
Nội tâm Lục Ly đã có đáp án, nhưng hắn thấy vẻ mặt chờ mong của Bạch Hạ Sương, thuận tiện nói một cái tên:
- Chẳng lẽ là Lục Hồng Ngư?
- Ha ha ha!
Bạch Hạ Sương cười ha hả nói:
- Chàng đã đoán sai hết rồi, phải tặng ta một lễ vật nha. Đáp án chính xác chính là Tử Liên Nhi. Mấy năm nay, Tử Liên Nhi vẫn luôn bế quan, nửa tháng trước xuất quan, cảnh giới tăng lên dọa người, nàng đột phá Địa Tiên!
- Cái gì?
Lần này đến lượt Lục Ly kinh ngạc, hắn vừa rồi thật ra cũng đoán được người này là Tử Liên Nhi, nhưng không nghĩ đến Tử Liên Nhi lại tu luyện đến Địa Tiên Cảnh.
- Địa Tiên sao?
Không phải Quân Hầu Cảnh, cũng không phải Nhân Hoàng. Tử Liên Nhi đến từ Tử gia Bắc Mạc, trên vùng thổ địa có thể xuất hiện Quân Hầu Cảnh đã là cường giả tuyệt đỉnh. Hơn nữa, Lục Ly nhớ rõ vài năm trước hắn đã từng gặp Tử Liên Nhi, khi đó Tử Liên Quân mới đột phá Quân Hầu Cảnh không bao lâu.