Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sự xuất hiện của Âm Quỳ Thú mang lại áp lực rất lớn cho Vu Thần. Khi còn ở Thần giới, đừng nói đến Âm Quỳ Thú chưa hoàn toàn trường thành, ngay cả Âm Quỳ Thú ở thời kỳ hoàng kim nhất, hắn ta cũng dễ dàng trấn áp được.
Nhưng ở đây là Đấu Thiên giới!
Nếu như không phải ở đây có tương đối nhiều con dân Vu tộc, có thể thu được không ít sức mạnh tín ngưỡng, Vu Thần đã sớm vung tay mặc kệ. Giải phóng ra một phân thần xuống trần gian thực sự không hẳn là một chuyện tốt, nếu như không may phân thần bị tiêu diệt thì sinh lực của hắn ta sẽ bị tổn thương rất lớn, hao tổn nhiều sức chiến đấu.
- Grừ Grừ!
Ở bên kia, Âm Quỳ Thú không cần biết Vu Thần nghĩ gì, ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, vỗ hai cánh, ngay lập tức gây nên một trận gió mạnh làm cho tòa thành phía dưới sụp đổ thành từng mảnh. Âm Quỳ Thú vừa gào thét, vừa giơ móng vuốt khổng lồ chộp lấy pho tương của Vu Thần.
- Hừ!
Pho tượng bị khói đen bao quanh,nhưng lần này không ngưng tụ thành một nắm đấm mà là một tấm chắn cực lớn hình vuông, chắn phía trước pho tượng. Tấm chắn kia không giống như được ngưng tụ từ khói đen, mà giống như là tấm chắn Bán Thần khí hơn.
- Bụp!
Móng vuốt đập vào tấm chắn, một tiếng nổ chói tai vang lên, sau đó tấm chắn vỡ tung, một luồng không khí đáng sợ bao trùm xung quanh. Âm Quỳ Thú bị đánh bay ra xa trăm trượng, tòa thành và các ngôi nhà gần đó đều biến thành đống đổ nát. Đại Đế và các cường giả Vu tộc ở đằng xa cũng bị bay ra ngoài.
- Chiến lực của Vu Thần đúng thật là không quá mạnh!
Lục Ly liếc mắt nhìn, cảm thấy hơi nhẹ nhõm, hắn nhanh chóng đi vào bên trong Thiên Tà Châu. Trước đây khi Dực Thần ra đòn tấn công, Âm Quỳ Thú bị đánh bay ra ngoài, bị thương suýt chút nữa thì chết. Mặc dù sức mạnh của Âm Quỳ Thú đã tăng lên khá nhiều nhưng mà đòn tấn công của Vu Thần chỉ có thể đẩy nó bay xa trăm trượng. So sánh thì mới thấy sức chiến đấu của Vu Thần còn kém xa Dực Thần.
- Grừ Grừ
Âm Quỳ Thú nhanh chóng gào thét xông tới, tốc độ vô cùng nhanh, lần này không chỉ dùng móng tấn công mà còn hung hăng vẫy cái đuôi sắt ra ngoài, ra đòn kép. Nếu Vu Thần chỉ ngưng tụ một tấm chắn thì chắc chắn hắn ta không thể giữ được pho tượng kia.
- Hừ
Vu Thần cũng lạnh lùng khịt mũi, sau đó ngưng tụ thành một tấm chắn, nhưng phía trước tấm chắn lại xuất hiện một nắm đấm. Nắm đấm lần này khác so với lần trước, lần này sử dụng rất nhiều thần lực, nắm đấm vô cùng chân thực, uy lực cực kỳ lớn, nếu như là Đại Đế Vu tộc thì có lẽ chỉ một đấm đã biến hắn ta thành bột mịn.
- Bụp!
Cái đuôi đập trúng tấm chắn ở phía sau, móng vuốt cũng va chạm với nắm đấm, lần này Âm Quỳ Thú cũng vẫn bị bay ra ngoài, nhưng mà trên móng vuốt còn vết máu mờ mờ. Âm Quỳ Thú bị thương, nhưng cũng không quá nghiêm trọng.
- Vu Thần, ngươi như vậy là không được rồi!
Lục Ly cười nhạt nói:
- Nếu như sức chiến đấu của phân thần này chỉ có như vậy, ta sợ là ngươi không thể bảo vệ được pho tượng đâu.
- Ha ha ha!
Vu Thần cười to:
- Tiểu tử nhân tộc kia , ngươi chỉ có Âm Quỳ Thú mà muốn hủy pho tượng của bản tôn thì rất khó đấy. Đợi đến lúc ta truyền thần lực xuống, ngươi lấy cái gì đấu với bản tôn.
- Vậy à?
Lục Ly lạnh lùng đáp, sau đó điều khiển Thiên Tà Châu bay tới. Ở một bên khác, Âm Quỳ Thú cũng gào thét lao tới, một người một thú cùng tấn công.
- Grừ Grừ
Âm Quỳ Thú bị thương, có chút điên cuồng, ngửa mặt lên trời gào thét, khí huyết cuồn cuồn trào ra, không gian rung động. Nó vỗ đôi cánh khổng lồ tạo ra một trận gió lớn thổi bay hơn một nửa thành Vu Lỗ, cũng may người dân Vu Tộc đã sớm dời đi.
- Đánh hay lắm!
Vu Thần hét lớn, sau đó luồng khí đen liên tục tràn ra từ pho tượng, trên đầu pho tượng lại ngưng tụ thành một bóng hình người. Bóng người kia cầm trong tay một thanh đao khổng lồ hung hăng chém vào Âm Quỳ Thú.
- Bụp!
Thanh đao rất dài, khoảng chừng dài mấy trăm trượng, một đao dễ dàng chém vào móng vuột của Âm Quỳ Thú, một sức mạnh to lớn đánh bay Âm Quỳ Thú ra ngoài. Luồng không khí rung động tràn ra, mặt đất rung chuyển rất lớn, ngoại trừ đền thở, còn lại toàn bộ tòa thành đều sụp đổ, thành Vu Lỗ bị san bằng
- Được lắm!
Đại Đế và cường giả vu tộc, nhìn thấy bóng người cao tới trăm trượng trên pho tượng đều bị dọa đến run người. Đây là mới là sức mạnh thực sự của một Chân Thần, mắc dù người ở Thần giới nhưng lại có thể ngưng tụ ra một ảo ảnh có chiến lực mạnh mẽ như vây. Một đòn tấn công có thể phá hủy cả một tòa thành. Nếu như là Vu Thần thực sự thì còn mạnh đến mức nào?
- Cút
Hư ảnh Vũ Thần hét lớn, vung thanh đao khồng lồ chém vào Thiên Tà Châu. Thanh đao còn chưa chém tới, không gian đã bị xé rách tạo ra một khe hở, bầu trời như biến thành một mảnh gương vỡ, phía trên đều là những vết nứt vô cùng dữ tơn, làm cho người ta phải khiếp sợ.
- Bụp!
Thiên Tà Châu hiển nhiên bị đánh bay ra ngoài. Lục Ly cảm nhận được mức độ tiêu hao năng lượng, thầm kinh hãi. thần lực của Vu Thần không hề thua kém Dực Thần. Chẳng lẽ là hắn đánh giá thấp chiến lực của Vu Thần, hay là Vu Thần đã sử dụng hết sức rồi.
- Âm Quỳ Thú, phá hủy đền thờ này, à không, phá hủy cả ngọn núi này đi!
Lục Ly suy nghĩ lại, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng mời, ngay lập tức điều khiển Thiên Tà Châu bây lên trời rồi lao xuống dưới thành trì.
Không thể phá hủy pho tượng, thì hắn nghĩ cách phá hủy đền thờ. Không có đền thờ thì pho tượng không thể kết nối với Vu Thần ở Thần giới.
Chỉ cần phá hủy đền thờ này đi, có lẽ Vu Thần sẽ không thể truyền thần lực của hắn ta xuống, đến lúc đó hắn có thể tiếp tục tìm cách phá hủy pho tượng.
- Bụp!
Thiên Tà Châu đập thật mạnh vào phía nam thành Vu Lỗ, cả ngọn núi rung lên, Thiên Tà Châu đập ngọn núi thành một hố sâu cực lớn. Rìa núi rung động sau đó đổ sụp xuống, những tảng đá to lăn xuống, bụi đầy trời.
- Grừ Grừ!
Âm Quỳ Thú ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, vỗ hai cánh, thân hình to lớn của nó bay đi, che khuất cả bầu trời.