Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhưng thật ra là do hắn đã đem những cảm xúc đau thương, lo lắng này chôn giấu ở nơi sâu nhất trong tâm hồn, không cho phép bất kỳ ai nhìn thấy.
Vì vậy…
Ngay lúc này đây, hắn đã suýt chút nữa đưa Thiên Tà Châu ra để thỏa thuận với Vu Thần. Lục Linh đối với hắn vô cùng quan trọng, chỉ cần có thể tìm được Lục Linh, đừng nói đến Thiên Tà Châu, hắn có thể hy sinh toàn bộ bảo vật và quyền thế.
Nhưng mà, vào thời điểm cuối cùng hắn cũng tỉnh táo lại.
Dù sao thì lai lịch của Vu Thần không rõ ràng, hắn cũng không biết gì về Vu Thần. Hơn nữa, Vu Thần là người nham hiểm, nhỡ đâu hắn ta gài bẫy hắn sau đó điều khiển linh hồn hắn hoặc là hạ độc hắn, đến lúc đó hắn không chỉ mất Thiên Tà Châu mà ngay cả mạng cũng không còn.
Hắn có được Tuyến Lộ Thiên Đồ, bây giờ mới hiểu được được bốn bức còn tám bức tranh nữa. Chỉ cần tiếp tục nghiên cứu thêm, cảnh giới có thể không ngừng tăng lên, muốn đột phá trở thành thần cũng không phải là không thể.
Nếu đã như thế thì sao hắn phải mạo hiểm như vậy? Mặc dù Vu Thần là Chân Thần nhưng chưa chắc đã có thể giúp hắn trở thành thần.
Lý do thật ra rất đơn giản, Đấu Thiên Đại Đế được công nhận là nhân vật quyền lực, tài giỏi bậc nhất trong Thần giới nhưng chưa từng giúp đỡ bất kỳ ai thành thần cả. Mấy chục vạn năm qua, ở Đấu Thiên giới có những thiên tài tuyệt thế như Lý Ngư, Đấu Thiên Đại Đế không hề ghét bỏ hay coi thường bọn họ nhưng tại sao lại không chỉ dạy cho bọn họ, để bọn họ có thể dễ dàng trở thành thần?
Không đúng!
Lục Ly đột nhiên nhớ tới lần đầu nhìn thấy pho tượng Đấu Thiên Đại Đế, Đấu Thiên Đại Đế rõ ràng truyền thần lực và một thứ gì đó vào pho tượng đấy nhưng vì sự kháng cự của ấn ký rồng bạc, cuối cùng thần lực đấy lại được truyền cho Khương Linh Linh.
Như vậy có thể nói, không phải Đấu Thiên Đại Đế không muốn chỉ dạy và giúp đỡ hậu bối thành thần, mà là do thần lực của ngài ấy cũng không thể giúp đỡ quá nhiều.
Xem ra, muốn trở thành thần vẫn phải dựa vào bản thân thôi!
- Haizz, suýt chút nữa thì bị lừa rồi.
Sau khi Lục Ly hiểu rõ, trên trán đổ vài giọt mồ hôi lạnh, hắn xóa những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, loại bỏ hết tạp niệm, một lần nữa khống chế Thiên Tà Châu đánh vào pho tượng.
- Không biết thời thế!
Giọng nói lạnh lùng của Vu Thần truyền đến, sau đó nắm đấm khổng lồ màu đen hung hăng đập vào Thiên Tà Châu, lại một lần nữa đánh bay Thiên Tà Châu ra ngoài.
Lục Ly không hề nhụt chí, lại một lần nữa không chế Thiên Tà Châu bay tới.., nhưng hết lần này tới lần khác bị đánh bay. Hắn cũng không làm việc vô ích, mà hắn cố ý làm vậy.
Bởi vì pho tượng đã ngừng giải phóng khói độc màu hồng bây giờ, sau khi Vu Thần đánh trả, khói độc bị đánh tan rất nhiều.
Lục Ly muốn đánh cho khói độc tản ra hết, làm thế thì hắn mới có thể dễ dàng giải phóng Âm Quỳ Thú. Hắn tin rắng với chiến lực của Âm Quỳ Thú khả năng cao sẽ hủy được pho tượng kia.
Pho tượng lại phóng ra một cột sáng, hướng thẳng lên trời giống như đang truyền một thần lực ghê gớm xuống dưới. Lục Ly lại một lần nữa khống chế Thiên Tà Châu bay tới, Sau khi bị đánh bay ra. Hắn nhìn xung quanh một lượt, khẽ gật đầu, lẩm bẩm:
- Gần đến lúc rồi!
Mỗi lần nắm đấm khổng lồ màu đen đập xuống đều làm chấn động không gian xung quanh. Bây giờ, khói độc màu hồng phấn đã gần như bị đánh tan. Đề kháng của Lục Ly rất mạnh, không sợ nọc độc của Tam Túc Kim Thiềm Thú, còn chỗ khói độc ít ỏi ở bên ngoài cũng không có ảnh hưởng gì tới hắn.
- Vù !
Hắn điều khiển Thiên Tà Châu bay tới, giữa đường thì dừng lại, cơ thể hắn chớp mắt đã xuất hiện ở bên ngoài
- Hả?
Đại Đế và các cường giả Vu tộc đang đứng sau pho tượng nhìn thấy Lục Ly thì ai nấy đều kinh ngạc. Lá gan của Lục Ly lớn thật, mặc dù khói độc ở bên ngoài không nhiều, nhưng cũng không phải là không có.
- Được lắm!
Đại Đế Vu tộc hưng phấn đứng lên, mặc dù khói độc màu hồng phấn không phải là thần độc nhưng cũng cực kỳ lợi hại. Khói độc là do cổ trùng của hắn ta phun ra. Cổ trùng của hắn ta một năm trước ăn một cây linh dược vạn năm nên đã tiến hóa, khói đôc mà nó phun ra mạnh gấp nhiều lần khói độc bình thường.
Đại Đế Vu tộc tự tin rằng chỉ cần khói độc đi vào cơ thể Lục Ly, hắn ta có thể khống chế độc tố nhanh chóng lan ra toàn thân. Đến lúc đó dù Lục Ly có chống đỡ được, không chết ngay lâp tức nhưng chắc chắn sẽ mất hết toàn bộ chiến lực.
- Hả? Sao lại thế này?
Điều Đại Đế Vu tộc kinh ngạc chính là hắn ta đã dùng Cổ Trùng để khống chế khói độc tấn công Lục Ly, nhưng cơ bản là không thể đi vào cơ thể Lục Ly. Có vẻ như áo giáp mà Lục Ly mặc cũng là Thần khí, hoàn toàn không cho khói độc tiến vào.
- Âm Quỳ Thú, ra đi!
Sau khi Lục Ly thấy rằng khói độc không có cách nào đi vào cơ thể hắn, tự tin lập tức tăng lên rất nhiều. Giữa hai lông mày hắn phát ra một tia sáng, một cái bóng màu đỏ gầm lên, biến thành một con quái thú khổng lồ giữa không trung.
- Khá lắm!
Âm Quỳ Thú vừa ra ngoài, đôi mắt của Lục Ly ngay lập tức mở to đến đáng sợ, bởi vì sau khi nuốt chửng thi thể của Tam Túc Kim Thiền Thú, Âm Quỳ Thú đã mạnh hơn rất nhiều, khí tức cũng tăng lên gấp bội. Bây giờ Lục Ly cũng không biết Âm Quỳ Thú mạnh tới mức nào.
- A
- Đây là..
- Chẳng lẽ đây là Đại Ma Thần triệu hồi Tà Thú, khí tức của nó thật là khủng khiếp!
- Không lẽ đây là Thần Thú sao? Thôi xong, xong thật rồi …
Đại Đế Vu tộc và một đám cường giả Vu Tộc sau khi nhìn thấy Âm Quỳ Thú phun ra khí huyết cuồn cuộn .Tất cả bọn họ đều bị khí tức của nó trấn áp.Thậm chí nhiều cường giả Vu tộc run rẩy đến mức răng nanh đánh vào nhau, đầu óc không suy nghĩ được gì nữa, chỉ cảm thấy tuyệt vọng.
- Cái gì?…Âm Quỳ Thú.
Vu Thần ở bên trong pho tượng nghi ngờ hỏi, Vu Thần tất nhiên biết Âm Quỳ Thú, hắn ta kinh ngạc nói:
- Âm Quỳ Thú không phải là sinh vật ở Ma Vực sao, làm sao lại có thể xuất hiện ở nhân gian? Một nhân gian nho nhỏ làm sao vừa có thần khí vừa có linh thú Âm Quỳ Thú chứ …Thật sự không bình thường chút nào!