Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Hừ!
Ảo ảnh của Vu Thần liếc nhìn Vu Khí và đám cường giả Vu tộc một lúc, đột nhiên ngưng tụ thành một bàn tay to đánh xuống phía dưới.
- Bụp!
Trong cơn tức giận, một chưởng của Vu Thần ngay cả Âm Quỳ Thú còn có thể bị thương, Đại Đế Vu tộc và một đám cường giả Vu tộc làm sao có thể chống đỡ được. Tất cả bọn họ đều bị đánh chết.
- Ối!
Lục Ly nhìn thấy cảnh này thì hơi bó tay, Vu Thần thế mà lại giết chết con dân thờ phụng hắn, nếu tin tức này được truyền ra ngoài, sợ rằng sau này sẽ chẳng có ai ở đại địa Thánh tiên thờ phụng Vu Thần nữa.
Trong lòng hắn có chú khinh thường Vu Thần, ngay cả tín đồ của mình cũng có thể bán đứng, tùy ý đánh giết. Loại người này chắc chắn không ra gì.
Vu Thần đánh chết một đám cường giả Vu tộc, sắc mặt không hề thay đổi, hắn ta nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, ta không phản đối chuyện ngươi muốn thống trị đại địa Thánh Tiên. Ngươi vừa nhìn thấy rồi đấy, sở dĩ bản tôn đánh chết bọn hắn là bởi vì đám tín đồ này đã dám nảy sinh hoài nghi với ta. Ngươi có thể dừng tay lại rồi đi đến đại địa Thánh Tiên, cường giả Vu Tộc cứ thoải mái đánh giết, chỉ cần không làm hại quá nhiều con dân Vu tộc bình thường là được. Đến lúc đó ngươi thống trị đại địa Thánh Tiên, hai chúng ta không ai ảnh hưởng đến ai, được không?
Đề nghị của Vu Thần rất tốt, việc Lục Ly thống trị đại địa Thánh Tiên và chuyện Vu tộc tiếp tục thờ phụng Vu Thần không có gì xung đột. Lục Ly giết toàn bộ cường giả Vu tộc, sau đó để lại một số cường giả làm con rối, như thế dễ dàng thống trị đại địa Thánh Tiên.
Sau đó Vu Thần có thể giải phóng một ít thần tích, làm cho những con rối kia nói là Vu Thần hiển linh, giúp đỡ Vu tộc vượt qua kiếp nạn, nếu như lần này không có Vu Thần, Lục Ly có thể sẽ giết toàn bộ Vu tộc.
Cứ như vậy, Lục Ly và Vu Thần đều được như ý, hai bên đều có lợi, mọi chuyện vô cùng tốt đẹp.
Nghe thì có vẻ không tồi, nhưng Lục Ly không đồng ý ngay, hắn suy nghĩ một lúc, sau đó nói:
- Đề nghị của ngươi không có vấn đề gì, ta cũng có thể đồng ý với ngươi không giết con dân Vu tộc binhg thường ,để ngươi tiếp tục nhận được sức mạnh tín ngưỡng của Vu tộc. Nhưng mà như thế ta đâu có được lợi gì, nếu không hay là ngươi cho ta mấy món Thần Giáp, mấy món Thần Khí đi, dù sao thì những thứ này ở thần giới cũng không đáng tiền.
Một thần linh muốn cùng mình đàm phán hòa bình, vẫn là dưới mức đàm phán bình đẳng, Nếu Lục Ly không bắt chẹt hắn ta thì tức là hắn cực kỳ ngu ngốc.
- Lợi ích?
Vu Thần khẽ giật mình, sau đó trên mặt hư ảnh lộ ra vẻ tức giận, hắn ta cả giận nói:
- Lục Ly, ta cho ngươi thể diện mà ngươi không cần, ép ta phải cá chết lưới rách, ngươi cho rằng ngươi là ai?
- Ha ha ha!
Lục Ly cười ha hả, có chút châm chọc, cá chết lưới rách. Nếu như Vu Thần thật sự làm được thì làm sao có thể cùng hắn đàm phán hòa bình.
Một Chân Thần tôn quý cùng một người thường như hắn đàm phán, chuyện này vốn dĩ là chuyện vô cùng mất mặt. Nếu Vu Thần có thể giết hắn, có lẽ đã sớm chém hắn thành tám mảnh rồi.
Vì vậy, hắn không chúng kiêng kỵ nói:
- Vu Thần, nếu ngươi muốn đấu, ta sẽ đấu với ngươi, cá chết lưới rách, nếu vậy thì ngươi làm đi. Ngươi có tin bây giờ ta lập tức hạ lệnh cho Âm Quỳ Thú giết sạch toàn bộ người của Vu tộc không?
Phòng ngự của Âm Quỳ Thú quá kinh khủng, phân thần của Vu Thần hoàn toàn không có cách nào bắt được Âm Quỳ Thú, cũng không có cách nào lấy được Thiên Tà Châu.
Lục Ly đoán chắc rằng nếu như bọn hắn ra tay, giết sạch toàn bộ Vu tộc ở đại địa Thánh Tiên, Vu Thần cũng chỉ có thể trở mắt nhìn mà không làm được gì. Nếu mà Vu Thần có thể giết Âm Quỳ Thú, phá vỡ Thiên Tà Châu thì hắn ta còn cần phải đàm phán với hắn sao.
Đương nhiên là không rồi!
Ảo ảnh Vu Thần vô cùng tức giận, khói đen cuộn cuộn ở trên, cảm giác giống như một pho tượng Quỷ Thần đáng sợ. Nếu người thường hay Vu tộc nhìn thấy chắc chắn sẽ bị dọa chết khiếp.
Đáng tiếc đối mặt với hắn ta ta lại là Lục Ly, một người từng giao đấu với phân thần của Dực Thần, Đấu Thiên Đại Đế cũng hứa hẹn thu nhận hắn làm đồ đệ, lại sở hữu một thần khí mạnh mẽ.
- Hừ!
Vu Thần im lặng một lúc, hơi thở dần dần chậm lại, hắn ta lạnh lùng nói:
- Nhân gian và Thần giới ngăn cách nhau bởi một hàng rào không gian cực kỳ mạnh. Muốn từ nhân gian đi tới Thần giới khá đơn giản, nhưng muốn từ Thần giới xuống nhân gian thì khó như lên trời. Ta có rất nhiều Thần khí, nhưng muốn mang xuống đây cho ngươi thì thực sự quá khó. Cái giá này ngay cả ta cũng không trả nổi vì vậy điều kiện của ngươi bản tôn không thể nào đáp ứng được.
- Ngươi không lừa ta đấy chứ?
Lục Ly nhíu mày, nếu như thần khí khó mang xuống như vậy, Hằng Đế làm sao có thể mang về nhiều Thần Khí như vậy, không chỉ mang có Thiên Tà Châu mà còn rất nhiều Thần khí khác.
- Chuyện này ta cần gì phải lừa ngươi, nếu ngươi không tin có thể tới hỏi Đấu Thiên Tôn giả!
Vu Thần lạnh lùng nói:
- Mấy năm nay, ngươi có từng thấy Đấu Thiên Tôn giả ban Thần khí cho các nguơi không? Mặc dù Đấu Thiên Tôn giả là Thần giới Đại Năng, nhưng nếu hắn mang một Thần khí trở về thì vẫn phải trả một cái giá rất lớn.
- Hử?
Lục Ly bán tín bán nghi, đúng là nhiều năm nay Đấu Thiên Đại Đế không có mang bất cứ Thần khí gì về, chỉ có duy nhất Đấu Thiên Tổ Khí, là binh khí hắn ta từng dùng qua. Hiện tại cũng đã bị phá hủy rồi.
- Tổ Khí?
Lục Ly nghĩ đến Tổ Khi thì lại nhớ tới Tổ Khí của Ma tộc và Vũ tộc. Trong tay hắn xuất hiện một tấm chắn, đó chính là Tổ khí của Vũ tộc. Tổ khí phát sáng lấp lánh, nhưng vì cách pho tượng quá xa nên hắn phải giơ cao tổ khí lên và nói:
- Binh khí này là Tổ Khí của Vũ Tộc, trên đó có thần lực, sức mạnh rất lớn.
- Hừ!
Vu Thần cười nhạo nói:
- Đây đâu phải là thứ gì quý giá? Nó chỉ là vật được thần linh nuôi dưỡng bằng thần lực một thời gian, dính một chút khí tức của thần khí mà thôi. Những thứ này ở Thần giới được gọi là Ngụy Thần giới, không đáng một xu.