Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1428 - Chương 1416: Truy Sát

Bất Diệt Long Đế Chương 1416: Truy sát

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

- Bùm bùm bùm bùm bùm bùm!

Cứ như vậy Thiết Hàn thì chạy trốn, còn Âm Quỳ Thú thì truy sát, Lục Ly điều khiển Thiên Tà châu bay vòng quanh để tránh rơi vào cạm bẫy

Hắn tin rằng Thiết Hàn không thể nào dẫn hắn đi vòng vòng chỉ để chơi, nhất định là hắn ta đã toan tình gì đó, chỉ là không Thiết Hàn đã bố trí cái gì thôi.

- Cấm chế? trận pháp!

Lục Ly suy nghĩ trong đầu, chưa từng nghe nói cấm chế trận pháp của Man tộc rất lợi hại, đoạn đường này không thấy bất kỳ bố trí gì, đến rốt cuộc là Thiết Hàn có âm mưu gì?

- Bùm!

Thiết Hàn lại tiếp tục bị đánh bay ra ngoài, lần này trong miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng tái nhợtt, vết thương chắc chắn khá nghiêm trọng.

- Vù vù!

Âm Quỳ Thú uể oải đuổi theo, mỗi lần nó tấn công nếu không sử dụng đuôi sắt thì sẽ là móng vuốt, giống như một con mèo đang vờn một con chuột.

Mặc dù sức mạnh phòng ngự của Thiết Hàn mạnh mẽ khiến Âm Quỳ Thú có chút tức giận, nhưng tốc độ của Thiết Hàn quá chậm mà sức mạnh tấn công cũng yếu, mấy lần phản kích giống như gãi ngứa cho Âm Quỳ Thú vậy.

Cứ như vậy đuổi giết mấy vạn dặm, Lục Ly vẫn không biết Thiết Hàn bố trí cái gì. Hắn cau mày, cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ Thiết Hàn thật sự không bố trí cạm bẫy, chỉ là hắn nghĩ nhiều thôi.

- Mặc kệ, tiếp tục đuổi giết!

Thiết Hàn đã bị thương, Lục Ly đoán đuổi theo nhiều nhất nửa ngày nữa thì Thiết Hàn sẽ không chịu nổi, cuối cùng sẽ đánh cho chết tươi. Chỉ cần Thiết Hàn chết, đại địa Bắc Man nhất định sẽ về tay hắn, bất kỳ âm mưu quỷ kế gì cũng không thể so sánh với sức mạnh được.

- Ầm!

Thiết Hàn liên tục bị Âm Quỳ Thú đánh bay ra ngoài, mỗi lần đều sẽ nôn ra máu. Hắn thỉnh thoảng lại uống thuốc trị thương, khả năng hồi phục cơ thể cũng rất mạnh.

- Đây chính là Tiểu Cường đánh mãi không chết trong truyền thuyết hả?

Lục Ly nhếch miệng, cảm thán với mấy người Bạch Hạ Sương ở bên trong Thiên Tà châu. Lục Ly vừa rồi tác chiến, ba người cũng không dám hỏi nhiều. Lúc này Lục Ly nói chuyện, Bạch Hạ Sương vội vàng hỏi:

- Phu quân, tình hình bên ngoài thế nào?

- Không có gì đâu.

Lục Ly cười giải thích:

- Âm Quỳ Thú đang đuổi giết Đại Đế Man tộc, sức mạnh phòng ngự của tên mọi rợ này rất mạnh, mỗi lần Âm Quỳ Thú tấn công chỉ có thể khiến hắn bị thương nhẹ, có lẽ phải đuổi giết rất lâu mới có thể đánh chết được hắn.

- Chà chà!

Hai mắt Bạch Hạ Sương sáng lên, khẩn cầu nói:

- Phu quân, ta có thể đi ra xem một chút không.

Bạch Hạ Sương đã nghe rất nhiều người nói Âm Quỳ Thú cực kỳ mạnh, nhưng chưa từng thật sự nhìn thấy nó chiến đấu. Lúc này nghe nói Âm Quỳ Thú đang đuổi Đại Đế Man tộc, trong lòng nàng tất nhiên có chút rung động.

Bạch Thu Tuyết và Khương Khinh Linh cũng có chút hiếu kỳ, từng nghe nói chiến lực của Âm Quỳ Thú rất mạnh, có thể tận mắt thấy Âm Quỳ Thú chiến đấu với Đại Đế Man tộc là một cơ hội vô cùng hiếm có.

- Được, ta dẫn các nàng ra ngoài, chỉ nhìn một chút rồi vào đây nhé.

Lục Ly không đành lòng từ chối lời thình cầu của ba vị thê tử, dù sao thì bên ngoài cũng không có nguy hiểm, chỉ nhìn một chút rồi vào đây chắc là không sao.

Thần niệm của hắn thăm dò tình hình bên ngoài, điều khiển Thiên Tà Châu đi ra xa phạm vi chiến đấu hơn một chút, cơ bản là vì khí hyết Âm Quỳ Thú rất khủng bố mà cảnh giới của Bạch Hạ Sương quá thấp.

Sau khi xác định không có nguy hiểm, Lục Ly dẫn theo ba người đi ra ngoài Thiên Tà châu, ba người vừa ra ngoài lập tức cảm nhận được khí huyết mạnh mẽ của Âm Quỳ Thú. Ba người nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy một con Cự Thú khổng lồ đang ầm ầm bay từ trên cao xuống, cái đuôi to lớn quất mạnh vào người phía trước.

- Bụp!

Thiết Hàn bị đập bay ra ngoài, cái đuôi của Âm Quỳ Thú tiếp tục đập mạnh vào sườn núi gần đó. Ngọn núi kia dễ dàng bị đứt ngang, nhanh chóng sụp đổ, núi đá lăn xuống, bụi mù mịt, tiếng gầm rú không dứt.

Lần đầu tiên Khương Khinh Linh và Bạch Thu Tuyết thấy cảnh tưởng đáng sợ như vậy, hơn nữa lại bị khí thế của Âm Quỳ Thú dọa sợ, hai người bất giác nín thở, cực kỳ căng thẳng.

Còn Bạch Hạ Sương thì bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch, nàng chỉ có chiến lực Quân Hầu cảnh, so với chiến lực Hóa Thần cảnh của Âm Quỳ Thú thì không khác gì một con kiến. Nếu như lại tới gần một chút, e rằng sẽ bị khí huyết của Âm Quỳ Thú áp chế làm cho ngất đi mất.

- Không sao, đừng căng thẳng!

Lục Ly vươn tay ra, nắm lấy tay của Bạch Hạ Sương, cười nhạt nói:

- Âm Quỳ Thú là Linh thú của ta, đó là thú cưng nhỏ chúng ta nuôi trong nhà, ngươi nghĩ như vậy thì sẽ không sợ hãi.

- Ừm vâng.

Bạch Hạ Sương miễn cưỡng cười một tiếng, chớp chớp đôi mắt to rồi khẽ gật đầu. Nhưng Âm Quỳ Thú lại bất ngờ ngửa mặt lên trời gầm to khiến cho sắc mặt Bạch Hạ Sương vừa mới hồng hào lên một chút lại trở nên trắng bệch, nàng bị dọa đến mức chui vào ngực Lục Ly không dám nhìn tiếp.

Ba người Bạch Hạ Sương chỉ nhìn mấy lần rồi đi vào, Lục Ly trêu ghẹo Bạch Hạ Sương nói lại dẫn nàng ta ra ngoài xem, nhưng nàng ta sống chết cũng không muốn đi ra ngoài nữa.

Có rất nhiều hình ảnh trong tưởng tượng thì rất chấn động, rất lộng lẫy, rất bắt mắt.

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy, rất nhiều người sẽ bị dọa sợ, khí huyết kinh khủng của Âm Quỳ Thú sẽ khiến có người ta cảm nhận được một nỗi sợ hãi và tuyệt vong từ sâu trong tâm hồn.

Lục Ly mặc kệ ba người, tiếp tục quan sát trận chiến bên ngoài, hiện tại bọn họ đã cách núi Man Thần mười mấy vạn dặm, thời gian cũng đã qua hai tuần hương.

Lần này hắn không mang theo Hòa Nguyệt, mà để lại ở quân doanh, vốn dĩ Lục Ly không nắm rõ tình hình ở núi Man Thần. Nhưng hắn không hề lo lắng, dù sao Chấp pháp trưởng lão và Thiên Hồ Vương đều ở bên đó, còn có cả Giải Trĩ Vương nữa.

Cứ như vậy đuổi giết nửa canh giờ, Lục Ly đã đuổi ra ngoài trăm vạn dặm, không biết Âm Quỳ Thú đã tấn công bao nhiêu lần.

Lục Ly thăm dò xung quanh đường đi, cũng không phát hiện vấn đề gì, xung quanh đều không phát hiện cạm bẫy gì, cũng không có cấm chế hay bất kỳ trận địa gì kỳ lạ.

Bình Luận (0)
Comment