Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ngoài trừ chạy trốn thì Thiết Hàn cũng không làm bất kỳ hành động gì kỳ lạ.
- Rốt cuộc vấn đề là ở đâu?
Mặc dù Man tộc nhìn thì có vẻ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển nhưng chắc chắn không phải đồ ngốc. Thiết Hàn dẫn hắn chạy tới bên này, chẳng lẽ hắn không lo lắn gì cho đại quân năm trăm vạn người của Man tộc.
Còn có!
Thật ra Thiết Hàn có thể chạy vào hang núi, cơ thểÂm Quỳ Thú quá lớn, mặc dù cũng có thể xông vào hang núi, nhưng tốc độ chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều. Nhưng mỗi lần như vậy hắn ta đều bay ra khỏi hang núi rồi tiếp tục chạy trốn về phía trước.
Sự việc khác thường như vậy, chắc chắn là có gì đó mờ ám!
Trong lòng Lục Ly có một dự cảm xấu, trước đó hắn vẫn cho rằng Thiết Hàn đã bố trí cạm bẫy nào đó để giết hắn, nhưng bây giờ lại cảm thấy càng ngày càng không thích hợp.
Thiết Hàn đang cầm chân hắn!
Vậy cạm bẫy thực sự hẳn là ở núi Man Thần, Thiết Hàn cố ý dụ hắn đi ra xa, sau đó bố trí cạm bẫy để giết chết Chấp pháp trưởng lão Thiên Hồ Vương và đại quân Nhân tộc.
Lục Ly không biết tại sao trước đó không bố trí cạm bẫy giết chết mấy người Chấp pháp trưởng lão mà để đến hôm nay mới động thủ, cũng có lẽ là hôm nay mới bố trí xong.
- Âm Quỳ Thú trở về!
Lục Ly hét lớn một tiếng, Âm Quỳ Thú lập tức bay về. Lục Ly thu hồi Âm Quỳ Thú, lách vào bên trong Thiên Tà châu, sau đó điều khiển Thiên Tà châu lao tới núi Man Thần với tốc độ nhanh nhất.
- Bị phát hiện rồi?
Thiết Hàn dừng lại, hắn lau vết máu trên khóe miệng, vẻ mặt bất đắc dĩ, lắc đầu thở dài:
- Lục Ly tuổi còn trẻ mà đã có thể trở thành Vương giả nhân tộc, quả nhiên không phải dựa vào may mắn, nhanh như vậy đã phát hiện ra. Nếu như chậm thêm nửa canh giờ nữa thì tốt rồi.
- Vút!
Thiết Hàn trùng hai chân xuống, sau đó bay tới núi Man Thần.
- Ba!
Lục Ly bay ra ngoài không bao lâu thì khối ngọc phù trong tay vỡ vụn, sắc mặt hắn thay đổi trong chốc lát, đây là ngọc phù cảnh báo mà hắn đưa cho Chấp pháp trưởng lão. Quả nhiên núi Man Thần xảy ra chuyện. Chấp pháp trưởng lão vốn có tính cách cứng nhắc, nếu không phải không chịu nổi, chắc chắn sẽ không cầu viện.
Tốc độ của Thiên Tà châu đã đạt đến cực hạn, trong lòng Lục Ly tràn ngập sát khí. Nếu như mấy người Chấp pháp trưởng lão thực sự xảy ra chuyện, hắn chắc chắn giết toàn bộ Võ giả Man tộc, không bỏ sót một ai.
Mặc dù vừa rồi đuổi giết hết nửa canh giờ, nhưng lần này Lục Ly chạy về chỉ mất ba tuần hương. Đến núi Man Thần, hắn dùng thần niệm thăm dò từ xa, sát khí trên người lập tức đậm thêm mấy phần.
Ba người Bạch Hạ Sương ngồi trong nội điện, nhìn thấy sắc mặt Lục Ly rất xấu, người toàn sát khí thì đều biết đã xảy ra chuyện. Nhưng mà ba người không dám nói nhiều, sợ làm phiền Lục Ly, chỉ khẩn trương nhìn hắn.
- Grừ!
Một giây sau Lục Ly biến mất bên trong Thiên Tà châu, cơ thể hắn xuất hiện ở bên ngoài, Âm Quỳ Thú với ánh sáng màu đỏ trên mi tâm xuất hiện, Lục Ly nhìn phía trước, tức giận rống to:
- Âm Quỳ Thú đi lên, phá hủy đền thờ trên đỉnh núi Man Thần!
Cảnh tượng vô cùng thảm khốc, đại quân Nhân tộc và đại quân Man tộc đang chém giết lẫn nhau, chẳng qua là tình thế lại nghiêng về một bên. Không phải Man tộc, mà là đại ba trăm vạn người của Nhân tộc bị đánh cho tan tác. Lúc này đại quân đã bị giết hơn một nửa, còn có không ít trưởng lão đã bị giết.
Chấp pháp trưởng lão đang bị mười Địa Tiên Man tộc bao vây, cũng bị đánh cho trọng thương. Thiên Hồ Vương đã ngất đi, trên người toàn là máu, lúc này bị Giải Trĩ Vương dẫn đi, vì xung quang người Giải Trĩ Vương có luồng khí màu xanh, chứ nếu không có lẽ hắn cũng sẽ rất thảm.
Tại sao lại xuất hiện tình trạng như thế này?
Lục Ly không biết rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng hắn đoán khả năng cao là do Man thần. Bởi vì lúc này trên đỉnh núi Man Thần có một luồng sáng màu vàng đất, có cảm giác tốc độ của Nhân tộc bị chậm lại, như thể trên người đang bị một áp lực nào đó đè lên.
Trái lại từng người từng người Man tộc đều khỏe như trâu, không những không bị hạn chế tốc độ mà chiến lực cũng được tăng cường. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Nhân tộc chắc chắn sẽ thất bại thảm hại.
Bởi vậy.
Trước tiên Lục Ly để Âm Quỳ Thú tấn công núi Man Thần , phá hủy đền thờ trên núi Man Thần.
Man Thần xuất thủ trợ giúp Man tộc, dù Man Thần mạnh đến mức nào, chỉ cần phá hủy đền thờ, Man Thần sẽ không thể truyền sức mạnh xuống đây, lúc đó sức mạnh của hắn có thần thông , mạnh mẽ đến đâu cũng không có cách nào trợ giúp Man tộc.
- Grừ Grừ!
Âm Quỳ Thú ngửa mặt lên trời gầm rú, ầm ầm lao thẳng về phía ngọn núi Man Thần. Khí huyết kinh khủng của nó quét qua, khiến cho rất nhiều Man tộc gần đó bị dọa đến mức toàn thân run rẩy.
Âm Quỳ Thú bay đi, lúc đến núi Man Thần sơn xuống lúc, tốc độ thoáng cái đã giảm đi một nửa. Ánh sáng màu vàng đất bao phủ trên người Âm Quỳ Thú, giống như đè lên lưng nó vài ngọn núi lớn. Cũng may Âm Quỳ Thú rất mạnh, nó gầm vài tiếng, tiếp tục bay vọt tới đỉnh núi.
- Vút!
Lục Ly điều khiển Thiên Tà châu bay theo, ánh sáng màu vàng đất bao phủ lấy Thiên Tà Châu, nhưng tốc độ của Thiên Tà châu độ lại không hề giảm bớt. Xem ra ánh sáng màu vàng đất này không có ảnh hưởng tới Thiên Tà châu.
- Bùm!
Lục Ly điều khiển Thiên Tà châu bất ngờ đâm vào mấy trưởng lão Man tộc đang giao thủ với Chấp pháp trưởng lão, hất bay mấy trưởng lão Man tộc này ra ngoài.
- Lục Ly, ngươi nhanh chóng nghĩ cách đi, nếu không người của chúng ta đều sẽ chết ở đây mất.
Chấp pháp trưởng lão cầm một thanh sắt to vung vẩy tứ phía, đánh bay hết đám Địa Tiên Man tộc.
- Vút!
Lục Ly điều khiển Thiên Tà châu mạnh mẽ lao tới nơi nhiều quân binh Man tộc nhất. Âm Quỳ Thú đi tấn công đền thờ, bây giờ hắn đi lên cũng chẳng có ích gì cả, vẫn nên giết chết một số quân sĩ Man tộc trước, kiểm soát được tình hình rồi lại tính tiếp.
Có Lục Ly xuất thủ, tính thế nhanh chóng thay đổi!
Thiên Tà châu lớn hơn trăm trượng nháy mắt đã đâm chết mấy trăm quân sĩ.