Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly dứt lời, lôi long trên trời lập tức chui vào sương mù trắng, hỏa long ở bên dưới đột nhiên rời ra vỡ nát sương mù trắng xen lẫn màu đỏ hồng hoàn toàn biến thành thuần màu trắng. Hết thảy đều khôi phục nguyên dạng, dường như cảnh tượng khủng bố vừa rồi chưa từng xuất hiện.
Sương trắng mờ dần, cuối cùng bên dưới, một sơn cốc xuất hiện trong thần niệm của Lục Ly. Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu lao xuống, hắn lắc người ra ngoài, đứng bên cạnh Kha Mang.
Lục Ly thân thiết vỗ Kha Mang:
- Làm tuyệt lắm, Kha Mang!
Kha Mang khom người vái chào nói:
- Hết thảy là nhờ vào hồng phúc của thánh chủ.
Lục Ly nhìn hai tòa thần đàn trong sơn cốc, rất vừa lòng hỏi thăm:
- Uy lực của sát trận rất tốt, nhưng... ta cảm giác ngươi còn chưa thả ra toàn bộ uy lực đúng không?
Công kích vừa rồi tuy uy lực khá mạnh, nhưng Chấp Pháp Trưởng Lão đã nói bản thân không thể chống chọi được lâu, Lục Ly tự nhiên không tin đó là toàn bộ uy lực.
- Đúng vậy!
Mắt Kha Mang sáng rực nói:
- Uy lực vừa rồi chỉ là một phần mười của sát trận, nếu kẻ địch chỉ là Hóa Thần cảnh tiền kỳ, lực phòng ngự không quá khủng bố thì ta có thể nháy mắt lợi dụng sát trận giây giết!
- Giây giết?
Lần này dù là Lục Ly cũng chấn kinh, giây giết Hóa Thần thì là sát trận lợi hại cỡ nào? Kha Mang mới chỉ là Quân Hầu cảnh, nếu phía trước nghe nói một Quân Hầu cảnh có thể giây giết Hóa Thần thì đánh chết Lục Ly đều không tin.
Kha Mang không hổ là thiên tài trận pháp cấm chế vạn năm khó có một của Thiên Huyễn tộc.
- Được rồi, ngươi trấn giữ nơi này, ta tùy thời sẽ khiến Hòa Nguyệt cùng ngươi liên hệ.
Lục Ly lại lần nữa vỗ vai Kha Mang, sau đó đi lên thần đàn của Vu Thần, hắn dùng bí pháp câu thông với Vu Thần. Báo cho Vu Thần biết kẻ địch của hắn đã đến, Lục Ly sẽ dẫn kẻ địch tới đây, để Man Thần, Vu Thần hợp sức tru sát những người đó.
Cùng Vu Thần câu thông giây lát, Lục Ly lại đi câu thông với Man Thần, bàn bạc xong hết, Lục Ly mở mắt ra đi vào Thiên Tà Châu.
Thiên Tà Châu bay qua bên thành Thiên Ma, Lục Ly không có nhiều thời gian, không thể lãng phí giây phút nào. Hắn vào trong Thiên Tà Châu liền điều khiển nó từ từ bay một đường thẳng về phương tây, hắn thì bế quan trong nội điện.
Thạch Nhân Thần Lỗi Thuật còn có một bí thuật cuối cùng, tối thiểu cần mười ngày, nếu gặp phải bình cảnh thì có lẽ mười ngày còn chưa đủ.
Nội điện chỉ có Hòa Nguyệt cùng Chấp Pháp Trưởng Lão, Tiểu Bạch co ro trong góc ngủ say, trong khoảng thời gian này nó hấp thu nhiều lực lượng lôi điện, nó cần tiêu hóa. Nhưng dù tiêu hóa cỡ nào thì hiện tại không dùng được sức chiến đấu của Tiểu Bạch, với lực phòng ngự của nó rất dễ bị đám Hóa Thần chấn sát.
Chấp Pháp Trưởng Lão không bế quan, nhưng ngồi xếp bằng, khẩn trương chú ý Hòa Nguyệt. Hòa Nguyệt khoanh chân ngồi một bên, thông qua liên hệ với Tử Thể cảm ứng tình huống trên toàn Đại địa Thần Châu.
Lục Ly thả ra bí thuật cảnh giới không gian, nếu không bừng tỉnh hắn, e rằng bên ngoài trời sập hắn cũng không biết, hắn hết sức chăm chú tham ngộ bí thuật cuối cùng, trước mắt tiến triển khá thuận lợi.
Lúc hoàng hôn!
Hòa Nguyệt mở mắt ra, sắc mặt nghiêm túc, Chấp Pháp Trưởng Lão nhẹ giọng hỏi:
- Đến?
Hòa Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, không dám đánh thức Lục Ly. Lục Ly đã dặn dò, nếu Thiên Tà Châu không gặp đám Hóa Thần đó thì không được kinh động hắn, bọn họ đến thì kệ, cứ giám thị họ là được.
- Toàn bộ đều tiến vào, phỏng chừng không có Hóa Thần ở lại Đại địa Đông Doanh.
Hòa Nguyệt giải thích một câu, theo sau khép mắt lại, nàng cần triệu tập Tử Thể một đường thu xếp, vậy thì đám Hóa Thần đó đến đâu nàng đều có thể biết.
Thiên Tà Châu không nhanh không chậm, đám Hóa Thần đó cũng không có nghỉ ngơi, lập tức bay đi phương hướng thành Thí Ma. Dựa theo Hòa Nguyệt phỏng chừng, tối đa một ngày nữa là hai bên chạm mặt, đến lúc đó nếu Thiên Tà Châu không chống đỡ được thì tất cả... phải chết!
Lục Ly mặc kệ mọi chuyện, yên ổn bế quan tham ngộ, Hòa Nguyệt khẩn trương chú ý tình huống, Chấp Pháp Trưởng Lão một người ngồi xếp bằng, vẻ mặt lo lắng.
Lần này gặp phải lực lượng hai bên cách biệt quá lớn, dù Chấp Pháp Trưởng Lão muốn liều mạng cũng không làm nên chuyện gì. Nếu không phải có Man Thần, Vu Thần, sát trận của Kha Mang thì Chấp Pháp Trưởng Lão phỏng chừng đã sớm tuyệt vọng.
Một ngày sau, không gian phía trước Thiên Tà Châu truyền đến từng đợt tiếng xé gió, từng luồng hơi thở khủng bố từ phương xa tràn ngập mà đến.
Hòa Nguyệt chợt mở mắt ra, đẩy Lục Ly, trầm giọng quát:
- Đại nhân, bọn họ đến! Ngay phía trước mười dặm!
- A?
Lục Ly mở mắt ra, trong mắt tràn ngập sát khí lạnh lẽo, sống hay chết phải xem lát nữa Thiên Tà Châu có ngăn nổi không.
- Khục khục!
- Thiên Tà Châu, ha ha ha!
- Quả thực là Thiên Tà Châu, Lục Ly quá to gan, dám chủ động đưa lên cửa?
- Đây là Thiên Tà Châu, thần khí? Không thấy cái gì đặc biệt.
Mọt đám Hóa Thần bắn tới, thành hình quạt bao vây Thiên Tà Châu. Thần niệm của Lục Ly quét qua người đám Hóa Thần đó, hắn nhìn thấy rất nhiều gương mặt xa lạ, cũng nhìn thấy một ít người quen cũ.
Trần Vô Tiên, Ngô Quảng Đức của Ma Hoàng Giới, lão tổ Phùng gia Phùng Vạn Hổ, lão tổ Tề gia Tề Đông Hải của Trung Hoàng Giới, Quân Hồng Diệp, tộc trưởng Lý gia của Địa Hoàng Giới, và tộc trưởng hai đại gia tộc của Ma Hoàng Giới, toàn bộ đều tụ tập tại đây.
Năm xưa Quân Hồng Diệp, tộc trưởng Lý gia đại chiến với Trần Vô Tiên, Ngô Quảng Đức, về sau lại bị lão tổ Phùng gia, Tề gia truy sát, nhưng giờ phút này lại đứng ở cùng nhau, dường như không chút khúc mắc.
Còn có rất nhiều cường giả xa lạ, nhiều người hơi thở như long, sâu không lường được.
Lục Ly thầm ước chừng, phát hiện có mười người hơi thở giống Trần Vô Tiên, Ngô Quảng Đức, nghĩa là có mười Hóa Thần đỉnh phong.
- Gần một trăm mười người, sao Cửu Giới có nhiều Hóa Thần như vậy?
Lục Ly có chút ngạc nhiên nghi ngờ, theo tư liệu mà lúc trước hắn có được thì Cửu Giới cộng lại chỉ có mấy chục Hóa Thần, nhiều nhất không hơn sáu mươi người. Hiện tại lại xuất hiện hơn một trăm người, chẳng lẽ Hóa Thần lánh đời như Kim Ngục cũng đến.