Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Đừng nói chúng ta... dù là đại năng Thần Giới ngưng tụ phân thần hạ giới cũng không nắm chắc trăm phần trăm đánh chết Hóa Thần đỉnh phong, trừ phi là đại năng cấp bậc Thần Giới!
Man Thần nói tiếp:
- Lục Ly, vừa rồi đã là sức mạnh lớn nhất của Cửu Giới. Hóa Thần đỉnh phong... ngươi đừng mượn lực lượng phân thần của chúng ta, muốn đánh chết là cực kỳ khó khăn!
- Cực kỳ khó khăn!
Lục Ly sắc mặt cực kỳ khó xem.
Nếu không giết được mười Hóa Thần đỉnh phong này thì sẽ không thể tránh khỏi hạo kiếp của Đấu Thiên Giới. Có lẽ hắn có thể mang theo đám người Chấp Pháp Trưởng Lão trốn vào trong Hỏa Ngục, nhưng con dân Đấu Thiên Giới sẽ hứng chịu lửa giận từ đám Hóa Thần, ai biết sẽ chết bao nhiêu người?
- Thật sự không có biện pháp sao?
Lục Ly lại truyền lời ra hỏi:
- Bọn họ còn ở xung quanh, phỏng chừng rất nhanh sẽ lại công kích một lần, hai vị thần linh hợp sức, không thể đánh chết vài Hóa Thần đỉnh phong sao?
- Ha ha!
Giọng Vu Thần đùa cợt vang lên:
- Tại sao bọn họ lòng vòng ở gần? Tại sao lát nữa còn dám tới công kích? Bọn họ biết hai chúng ta không cách nào thả ra lực lượng quá mạnh, bọn họ hẳn là hiểu rất rõ về thần linh, rõ ràng càng hơn ngươi.
Man Thần im lặng giây lát, nói:
- Lục Ly, ngươi vừa rồi thả ra Thạch Đầu Nhân có sức chiến đấu tạm ổn, hãy mau thả ra nhiều thêm. Lỡ thần đàn của chúng ta bị hủy thì không thể giữ lại phân thần của chúng ta.
- Thạch Đầu Nhân?
Lục Ly vốn gửi gắm kỳ vọng cao vào con rối người đá, hiện tại phát hiện sức chiến đấu của Thạch Đầu Nhân quá yếu, cỡ Chấp Pháp Trưởng Lão, chỉ là tấm bia có lực phòng ngự hơi mạnh, cho dù Lục Ly ngưng tụ một trăm con cũng không đánh lại một Hóa Thần đỉnh phong.
Nhưng mà...
Tử Thể của Hòa Nguyệt ở gần đó tra xét, đám người Ngô Quảng Đức rất nhanh sẽ ầm ầm lao tới, thần đàn của Man Thần, Vu Thần mà bị hủy sẽ càng rắc rối.
Hắn suy nghĩ một hồi rồi bảo:
- Vu Thần, hãy thu về khói độc của ngươi, ta ra ngoài ngưng tụ Thạch Đầu Nhân.
Pho tượng Vu Thần phát sáng, khói độc chậm rãi biến mất, hắn khe khẽ thở dài nói:
- Lục Ly, thiên tư của ngươi rất tốt, nhanh như vậy đã tu luyện Thạch Nhân Thần Lỗi Thuật đến đệ nhị trọng, nếu ngươi có thể tham ngộ đệ tam trọng, ngưng tụ ra người đá ngang ngửa Thiên Thần, quét ngang toàn bộ Phàm Nhân Giới dễ như chơi. Nhưng... ngươi không có thần lực, cho dù cảm ngộ được cũng không thể điều khiển Thạch Nhân cấp Thần!
Vu Thần nói nhiều như vậy đều là nói nhảm, Lục Ly không muốn để ý tới hắn, khống chế Thiên Tà Châu bay đến góc sơn cốc, khiến Âm Quỳ Thú cùng Thạch Đầu Nhân lại đây, vây quanh hắn vào giữa.
Thoạt nhìn Man Thần, Vu Thần gắng hết sức giúp hắn, nhưng ai biết hai người kia nào thì đánh lén sau lưng? Lỡ Man Thần, Vu Thần muốn tập kích giết chết hắn, tiếp đó cướp đoạt Thiên Tà Châu thì sao?
Lục Ly cách hai pho tượng thần linh một khoảng cách, Âm Quỳ Thú và Thạch Đầu Nhân vây quanh, Thiên Tà Châu lơ lửng trên đầu, dù Man Thần, Vu Thần đánh lén cũng có thể chống cự trong khoảnh khắc.
Hắn bắt đầu nhanh chóng ngưng tụ Thạch Đầu Nhân. Man Thần, Vu Thần cũng yên phận, không có hành động gì. Cùng với Thạch Đầu Nhân càng lúc càng nhiều, Lục Ly hơi yên tâm. Hiện tại hắn đã bị Thạch Đầu Nhân bao vây kín, trừ phi Vu Thần dùng vu độc vô hình lặng lẽ tập kích, lúc trong Cổ Thú Giới, thân thể của Lục Ly tăng vọt về chất, hắn không e ngại vu độc bình thường.
Chờ Lục Ly ngưng tụ một trăm Thạch Đầu Nhân thì phương xa truyền đến từng đợt tiếng xé gió, đám người Ngô Quảng Đức rốt cuộc phản kích.
Huyễn trận và sát trận đềuu bị phá, thhế cục địa hình xung quanh dễ tra xét hơn. Nơi này chỉ có một sơn cốc, bốn phương tám hướng đều không có bố trí gì, cho nên chỉ cần phối hợp tốt, công kích từ xa đánh mở mảnh đất này, đánh nát thần đàn thì hai vị thần linh sẽ không thể giúp Lục Ly nữa.
Thần linh rất mạnh, nếu ở Thần Giới, một ngón tay của Man Thần, Vu Thần có thể bóp chết đám Hóa Thần đó.
Nhưng nơi này là Phàm Nhân Giới, thần linh chỉ có thể thông qua một ít tế đàn đặc biệt ngưng tụ một lũ phân thần, lực lượng có thể vận dụng cực kỳ giới hạn.
Thần đàn cùng pho tượng là là môi giới để các thần linh liên kết với nơi này, nếu thần đàn cùng pho tượng bị hủy thì đừng nói là Man Thần, Vu Thần, dù là Đấu Thiên Đại Đế cũng bất lực.
- Lục Ly!
Vu Thần bỗng cất tiếng nói, cho Lục Ly một kiến nghị:
- Ngươi có thể tất cả Thạch Đầu Nhân vào, tiếp đó khống chế Thiên Tà Châu bay qua, nháy mắt thả ra Thạch Đầu Nhân, vây giết một Hóa Thần! Ngươi phải ngăn trở bọn họ oanh kích sơn mạch xung quanh, nếu không thì thần đàn của chúng ta bị đánh nát, chúng ta không thể giúp gì cho ngươi.
Man Thần, Vu Thần bị Lục Ly kiềm chế, sợ hắn giết hết con dân của Man tộc, Vu tộc, đến lúc đó lực lượng tín ngưỡng ở đây biến mất. Muốn có lực lượng tín ngưỡng của bộ tộc không phải chuyện dễ, năm đó Man Thần, Vu Thần mất nhiều tinh lực, tự nhiên không muốn bỏ đi.
- Biết!
Lục Ly thu về Âm Quỳ Thú, lắc người đi vào Thiên Tà Châu. Vu Thần lập tức thả ra khói độc bao phủ sơn cốc, Lục Ly nhanh chóng thu đám Thạch Đầu Nhân vào ngoại điện Thiên Tà Châu. Ban đầu ngưng tụ ra Thạch Đầu Nhân rất cao, nhưng bị thu nhỏ còn cỡ một trượng, có thể miễn cưỡng bỏ vào, ngoại điện không lớn, một trăm Thạch Đầu Nhân cơ hồ chen đầy ngoại điện.
Ầm ầm ầm!
Bốn phương tám hướng đột nhiên vang lên từng đợt tiếng gầm rú, mười mấy Hóa Thần công kích từ xa, bọn họ không tấn công bên này mà là dưới đất.
Ý đồ của bọn họ rất rõ rệt, xới tung mặt đất xung quanh, cuối cùng dẫn đến cả sơn cốc sụp đổ, sơn cốc sụp đổ, thần đàn tự nhiên không giữ được.
Hóa Thần có thể chạy thoát từ tay Man Thần, Vu Thần ít nhất là Hóa Thần trung kỳ, đều là một đám lão quái vật, sức chiến đấu rất mạnh. Bọn họ không có thả ra thần thông quá mạnh, bắn ra luồng sáng oanh kích, mặt đất thoáng chốc nổ tung, bị nổ ra một đám hố sâu lớn, núi bị san bằng, đất đai vỡ ra từng khe nứt lớn, uy lực làm cho người ta sợ hãi.