Nhóm dịch: Tiêu Dao Miêu Các
Phụ trách: Vô Tà Team
Tuy cách ba mươi dặm, nhưng hai bên nếu dùng biên độ sóng Huyền Lực thì có thể thoải mái đưa âm thanh qua.
Lục Ly không dùng biên độ sóng Huyền Lực mà là hét to:
- Ta có thể giao ra Thiên Tà Châu, nhưng các ngươi nhất định phải cho ta một ít chỗ tốt! Hơn nữa đồng ý lập tức rút ra Đấu Thiên Giới, tuyệt đối không tổn thương bất kỳ ai trong Đấu Thiên Giới!
Lục Ly tuy rằng lớn tiếng tiếng hét, nhưng bên kia cách ba mươi dặm, thính lực tốt đến đâu cũng chỉ có thể mơ hồ nghe thấy
Nhan Cô nghe một lúc, hét to:
- Ngươi không thể lớn tiếng một chút sao?
- Các ngươi sợ chết vậy à? Ta đã đi ra Thiên Tà Châu... !
Lục Ly nói một đống, nhưng không rót Huyền Lực vào, bên kia không nghe được gì. Nhan Cô cau mày, chủ động chậm rãi bay tới trước, những người khác tự nhiên đi theo, rất nhiều người thần niệm luôn quét bốn phương tám hướng, còn có người tập trung vào Man Thần, Vu Thần, cẩn thận đến cực độ.
Bay đến cách Lục Ly hai mươi dặm thì đám người Nhan Cô dừng lại, ở khoảng cách này, Lục Ly cũng phi thường khẩn trương, với sức chiến đấu của đám Hóa Thần đỉnh phong này thì chỉ trong tích tắc có thể vượt qua.
- Lục Ly, ngươi hiện tại có thể nói!
Nhan Cô trầm giọng quát:
- Chỉ cần ngươi giao ra Thiên Tà Châu, điều kiện gì đều có thể bàn lại!
Lời nói của Vu Thần vang bên tai Lục Ly:
- Cự ly vẫn quá xa, nếu như có thể gần thêm mười dặm thì quá tuyệt.
- Bà nội nó!
Lục Ly trợn trắng mắt, không lẽ Man Thần, Vu Thần định thừa dịp loạn xử lý hắn, sau đó cướp đoạt Thiên Tà Châu?
Khiến một đám cường giả tới gần hắn mười dặm, lỡ như bị tập kích giây giết thì sao?
Lục Ly trầm mặc giây lát, cảm thấy có thể mạo hiểm thêm lần nữa. Man Thần, Vu Thần có một lần cơ hội ra tay, nếu như có thể đánh chết vài Hóa Thần đỉnh phong thì áp lực của Lục Ly sẽ giảm bớt nhiều. Nếu trấn áp toàn bộ Hóa Thần đỉnh phong, hắn liền có nắm chắc giết hết Hóa Thần xâm nhập đợt này.
Cho nên hắn mở miệng nói:
- Nhan Cô, Thiên Tà Châu có thể cho các ngươi, nhưng các ngươi nhất định phải cho ta đủ chỗ tốt, hơn nữa phải bảo chứng tuyệt đối không thương tổn bất kỳ ai trong Đấu Thiên Giới!
Lần này Nhan Cô nghe rõ ràng, trên mặt hắn lộ ra một chút nét vui mừng, không có chần chừ, lập tức gật đầu nói:
- Không thành vấn đề, ngươi muốn cái gì cứ nêu điều kiện! Chúng ta chỉ đến vì Thiên Tà Châu, lấy hạt châu rồi tự nhiên lập tức rời đi, tuyệt đối không thương tổn bất cứ người nào.
- Điều kiện?
Lục Ly nhíu mày suy nghĩ một hồi, lại không biết nên đưa ra điều kiện gì. Đòi báu vật? Báu vật gì tốt hơn Thần Khí? Chẳng lẽ muốn một đống Bán Thần Khí? Đòi linh tài? Lục Ly không thiếu Bán Thần Khí hay linh tài, tuy chỉ đang dụ Nhan Cô, nhưng cần nói cho thật chút!
Quan trọng nhất là, làm sao kêu đối phương qua?
Lục Ly chần chừ giây lát, ánh mắt liếc qua đám người Nhan Cô, đột nhiên con ngươi co rút, hắn phát hiện đối phương dường như thiểu một người? Vốn còn sót lại mười bảy người, bị Lục Ly chém giết hai người thì hẳn là còn sót lại mười lăm người, hiện tại đối diện lại chỉ còn lại mười bốn người.
Còn có một người đi đâu rồi?
Thần niệm của Lục Ly lập tức quét bốn phương tám hướng, nhưng thần niệm của hắn không quá mạnh, căn bản không cách nào phát hiện bốn phía có người ẩn nấp hay không.
- Linh Phong!
Lục Ly lấy ra bản mệnh châu, thả ra Linh Phong bao phủ phạm vi vài dặm, Linh Phong là một loại gió đặc biệt, bốn phía không gian một khi có bất cứ dao động gì, Lục Ly đều có thể thông qua Linh Phong cảm ứng được. Năm đó Đại Ma Thần có thuật ẩn nấp siêu biến thái, nhưng Lục Ly vẫn dễ dàng khóa hành tung của Đại Ma Thần.
Nếu đối phương thật sự phái ra một người ẩn nấp lại đây, muốn ám sát hắn, việc này không chỉ riêng là nguy cơ, còn là một cơ hội!
Hắn muốn lừa dối đối phương lại đây, đối phương cũng đang lừa dối hắn, mục đích thật sự là muốn ám sát hắn. Thật ra hai bên đều không muốn đàm phán, nếu thật sự là như vậy, hắn sẽ có cơ hội.
- Điều kiện à?
Lục Ly giả vờ nói:
- Các ngươi cứ đưa ra điều kiện, nếu ta vừa lòng sẽ nhường Thiên Tà Châu cho các ngươi. Thần Khí này quá mạnh, ta luyện hóa không được, cầm cũng vô dụng, ngược lại vời tai họa.
- Quả nhiên!
Vào giây phút này, Lục Ly phát hiện không gian mé bên trái đằng trước hơi khác lạ, dù dao động rất nhẹ nhưng vẫn bị Lục Ly thông qua Linh Phong cảm ứng được.
Đám người Nhan Cô quả nhiên không muốn đàm phán với Lục Ly, thấy hắn ra khỏi Thiên Tà Châu, lập tức khiến người bí mật ẩn nấp lại đây, muốn một kích đâm chết hắn.
Người ẩn nấp lại gần cách hắn chỉ có mười dặm, khoảng cách như vậy cực kỳ nguy hiểm. Lục Ly hết sức căng thẳng, hắn đã biết người ám sát hắn là ai, đúng là tộc trưởng Lý gia, một cường giả cấp Hóa Thần đỉnh phong.
Nếu đối phương muốn ám sát hắn, đây là cực kỳ tốt.
Lục Ly không chút suy nghĩ, quát to:
- Ta nói này Nhan Cô, Quân Hồng Diệp, nếu các ngươi muốn đàm phán mà tại sao không có thành ý? Ta đã ra Thiên Tà Châu, đủ thành ý chưa? Nhưng các ngươi cách xa như vậy, có phải là không muốn bàn bạc? Không muốn nói chuyện thì ta vào Thiên Tà Châu!
Thiên Tà Châu trong tay Lục Ly ánh sáng lấp lánh, dường như tùy thời sẽ vào trong. Đám người Nhan Cô biểu cảm quái dị, bọn họ biết tộc trưởng Lý gia đã lẻn qua, tùy thời chuẩn bị xông lên tấn công, nếu lúc này Lục Ly đi vào Thiên Tà Châu thì sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt.
Thiên Tà Châu rất mạnh, ai cũng không biết cụ thể năng lượng bên trong là bao nhiêu. Dù sao nhiều người đánh lâu như vậy, năm xưa ở Trung Hoàng Giới, đám người cũng đánh thật lâu nhưng không đánh mở Thiên Tà Châu được, Lục Ly ra khỏi hạt châu đúng là dịp tốt trời cho.
Nhan Cô và đám người nhìn nhau một cái, cuối cùng cười to nói:
- Ha ha ha, Lục Ly, ngươi muốn xem thành ý thì chúng ta sẽ đến gần chút. Chúng ta sợ ngươi hiểu lầm thôi. Nếu ngươi muốn chúng ta đến gần hơn thì lại gần vậy, điều kiện đều dễ nói.
Đám người Nhan Cô không phải không biết nếu đến quá gần, Man Thần, Vu Thần rất có thể sẽ công kích.