Vèo vèo!
Vừa rồi Lục Ly muốn cho Âm Quỳ Thú công kích Nhan Sắt, nhưng phương xa truyền đến tiếng xé gió, rõ ràng có người lại đây tiếp viện, Lục Ly chỉ có khiến Âm Quỳ Thú ba đi xa, hắn ra ngoài thu nó về, lại thu Thiên Hồ Vương, Hải Trãi Vương vào.
- Hừm hừm!
Người đến là Ngô Quảng Đức và bốn Hóa Thần.
Ngô Quảng Đức từ xa đã trầm giọng quát:
- Toàn bộ tập hợp cùng nhau, đừng để bị Lục Ly đánh bại từng người!
Nghe giọng nói của Ngô Quảng Đức, đám người Quân Hồng Diệp, Trần Vô Tiên ở phía xa tụ tập lại. Lục Ly thả ra Thạch Đầu Nhân đều bị Nhan Cô đánh nát.
- Ài.
Lục Ly bất đắc dĩ bay về phía sơn cốc, trong sơn cốc đều là khói độc, còn có phân thần của Man Thần, Vu Thần, nhóm người này ngược lại không dám đuổi theo đến gần.
Đi ra ngoài một chuyến đánh chết hai Hóa Thần, Lục Ly xem như vận khí nghịch thiên, nếu không phải đám Hóa Thần đó tách ra thì hắn tuyệt đối không có cơ hội. Thạch Đầu Nhân của hắn vừa thả ra liền bị hủy, Âm Quỳ Thú ra ngoài sẽ bị giết, càng miễn bàn Thiên Hồ Vương và Hải Trãi Vương.
Tuy rằng đánh chết hai Hóa Thần, nhưng trên mặt Lục Ly không có bất cứ nét vui mừng, ngược lại càng đau đầu. Bên ngoài Hóa Thần công kích từ xa, Man Thần, Vu Thần căn bản không có biện pháp, chờ bọn họ thả ra công kích thì Hóa Thần ở bên kia đã sớm tránh thoát đi.
Lục Ly không chết tâm mở miệnghỏi:
- Man Thần, Vu Thần, các ngươi dù gì là chân thần, chẳng lẽ chịu bó tay với đám phàm nhân vậy sao?
- Lục Ly, không có biện pháp!
Vu Thần thở dài thườn thợt, giải thích rằng:
- Không phải chúng ta không có thần thông cường đại, nhưng chúng ta chỉ ngưng tụ một lũ phân thần, phân thần này quá dễ gãy, không chịu nổi trùng kích mạnh, cho nên cho dù có đại thần thông cũng không cách nào thả ra. Sức chiến đấu của đám Hóa Thần đó đều rất mạnh, hơn nữa rất thông minh, e rằng chúng ta thật sự... bất lực.
Từng mảnh sơn mạch ở bên ngoài bị hủy, khắp nơi đều là hố sâu, tiếp tục đánh thì mặt đất bên này của sơn cốc sẽ nứt ra, thần đàn cũng sẽ từ từ bị đánh nát. Hai vị thần linh tuy rằng có được năng lực kinh thiên nhưng bị các loại hạn chế không cách nào thả ra sức chiến đấu dù chỉ là một phần trăm.
Man Thần cũng bất đắc dĩ thở dài nói:
- Lục Ly, chúng ta thật sự đã cố gắng hết sức. Nếu các ngươi cho rằng chúng ta vi phạm hiệp nghị, vậy ngươi cứ đi đồ sát con dân của Man tộc ta, tóm lại nếu ngươi dám tới Thần Giới thì bản thần sẽ giết ngươi!
Lục Ly không thèm cãi với Man Thần, hắn suy nghĩ một hồi, cuối cùng khẩn cầu:
- Hay là hai người cuối cùng hợp sức thả ra một loại sát chiêu đi? Có thể giúp ta giết được tên nào hay tên nấy. Lần này ra tay xong, ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục làm khó dễ các ngươi. Cũng sẽ cố gắng giúp các ngươi bảo vệ lực lượng tín ngưỡng. Hơn nữa, nếu ta chết thì đám người điên kia không chừng sẽ đi Đại địa Nam Vu, Đại địa Bắc Man giết chóc lung tung, đến lúc đó các ngươi vẫn bị mất lực lượng tín ngưỡng.
Man Thần, Vu Thần trầm mặc, thần niệm của hai người quấn lấy nhau, dường như đang thương nghị thảo luận, qua mười mấy giây, mặt đất sơn cốc bên này rung lắc dữ dội hơn, dường như tùy thời sẽ sụp đổ, Vu Thần mới nói:
- Được rồi, hai chúng ta hợp sức thử coi có hiệu quả không. Lục Ly, nếu lần này ngươi không chết thì nhướp hải thực hiện lời hứa của ngươi.
Lục Ly thề độc:
- Ừm! Nếu ta lừa các ngươi sẽ không chết tử tế được!
Vu Thần im lặng giây lát, nhẹ giọng nói:
- Ngươi nghĩ biện pháp lừa bọn họ qua, càng đến gần càng tốt.
- Này...
Lục Ly có chút đau đầu, đám người kia đều là lão quái vật, làm sao có thể dễ dàng mắc mưu? Nhưng hắn cũng biết, nếu không lừa bọn họ qua, cho dù Man Thần, Vu Thần hợp sức cũng sẽ không có sức sát thương quá lớn.
Lục Ly trầm tư, nếu ở tình huống bình thường thì chắc chắn đám lão quái này sẽ không đến, phải có người dụ bọn họ qua. Chẳng lẽ hy sinh Thiên Hồ Vương hoặc Hải Trãi Vương? Nhưng bọn họ rõ ràng không đủ sức nặng, trừ phi hy sinh Âm Quỳ Thú, hoặc là hắn tự mình ra ngoài dẫn họ lại đây.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Ly quyết định mạo hiểm thử một lần, hắn tự mình xuất động!
Lực phòng ngự của hắn rất khủng bố, tuyệt mạnh hơn Chấp Pháp Trưởng Lão, phòng ngự của Long Khải cũng không kém, ngoài người có thể mặc vào chiến giáp Bán Thần Khí, cộng thêm hắn có thân thể biến chất, phỏng chừng hắn đứng yên cho Hóa Thần cấp thấp bình thường đánh cũng không giết chết hắn được.
Lục Ly sợ nhất là mười Hóa Thần đỉnh phong, nếu một chiêu bị giây giết, hoặc bị vây khốn thì hắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Có gan mới làm giàu!
Lục Ly kêu Vu Thần rút khói độc về, hắn đi vào hang núi, bắt đầu ngưng tụ Thạch Đầu Nhân, ngưng tụ năm mươi con mới ngừng lại. Hắn khống chế Thiên Tà Châu lao ra, đến bên ngoài sơn cốc, từ xa đối diện đám Hóa Thần ít ỏi.
Lục Ly nói:
- Tất cả dừng tay, ta nói chuyện với các ngươi!
Ầm ầm ầm!
Lục Ly nói xong, bên kia vẫn là một mảnh tiếng gầm rú, cũng không có dừng lại. Lục Ly cắn răng, lắc người đi ra, năm mươi Thạch Đầu Nhân theo sát hơn. Những Thạch Đầu Nhân theo sự chỉ huy của hắn, bao vây hắn lại.
Lục Ly quát to:
- Có muốn Thiên Tà Châu không hả? Muốn thì dừng lại!
Vô số thần niệm quét qua, phát hiện Lục Ly xuất hiện ở bên ngoài, hơn nữa Thiên Tà Châu biến nhỏ, bị hắn cầm trong tay, nhiều người mắt bắn ra tia sáng. Lần này lại đây là vì Thiên Tà Châu, Lục Ly dám mạo muội đi ra? Hắn quá to gan, thật sự cho rằng dựa vào mấy chục Thạch Đầu Nhân là có thể bảo hộ được hắn?
Nhan Cô lên tiếng:
- Dừng lại!
Bên kia lập tức yên tĩnh, sau đó Nhan Cô mang theo mười mấy người bay ra hơn mười dặm thì ngừng lại. Bọn họ cách Lục Ly còn có ba mươi dặm, tuy rằng thị lực của Lục Ly không kém, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy một đám đốm đen.
- Lục Ly, ngươi muốn nói chuyện như thế nào?
Nhan Cô cố gắng khiến giọng nói của mình bình tĩnh một ít, Lục Ly vừa rồi giết chết Nhan Viêm, bây giờ hắn có thể nói chuyện được như vậy đã là rất khốn ngoan.