Nhóm dịch: Tiêu Dao Miêu Các
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ta là điện chủ Thí Ma Điện, lời của ta là mệnh lệnh, các ngươi không đi thì ta sẽ đuổi các ngươi ra Thí Ma Điện ngay, ném các ngươi ra ngoài cho đám Hóa Thần đó đồ sát. Chút thực lực của các ngươi trừ chịu chết không có ý nghĩa gì, đi mau, đừng ảnh hưởng việc của ta!
Đám người Lôi trưởng lão bi thương hét to:
- Điện chủ!
Bọn họ cho rằng rõ ràng không thể làm gì khác hơn, dù sao nhiều Hóa Thần như vậy. Tuy rằng vừa rồi Lục Ly chém giết một ít, nhưng phương xa bay tới những Hóa Thần kia không khác gì Thiên Thần, dựa vào Lục Ly có thể đối phó hết sao? Lục Ly ở lại rõ ràng là muốn tuẫn táng cùng thành Thí Ma.
- Cút!
Một đám lão già lề mề làm Lục Ly hoàn toàn nổi giận, chửi ầm:
- Nếu cùng đường thì ta cũng sẽ rút lui, các ngươi đang giúp kẻ địch kéo dài thời gian của ta sao? Các ngươi muốn chết thì chính mình truyền tống đi ra chịu chết đi!
Lục Ly nổi cáu, đám người Lôi trưởng lão không dám lề mề nữa, lần lượt đứng lên lao về phía một thành bảo, thành bảo đó có truyền tống trận trực tiếp đi lối ra vào Đại địa Thần Châu.
Kha Mang cũng đi, hắn sâu thẳm nhìn Lục Ly đứng thẳng trên quảng trường, nhìn tóc trắng như tuyết, gương mặt như dao gọt rìu mài, không hiểu sao tim hắn rung lên, không lẽ cái nhìn này là lần cuối?
Oong!
Mọi người truyền tống đi hết, thần niệm Lục Ly quét qua trong thành, xác định không có người mới bước nhanh đi hướng pho tượng Đấu Thiên Đại Đế.
- Không đúng!
Lục Ly bỗng liếc qua một thành bảo, thành bảo kia mở ra cấm chế, hắn tra xét không được kết cục bên trong, hắn trầm giọng quát:
- Còn có ai ở trong thành, lăn ra đây!
Oong!
Cấm chế của thành bảo mở, một nữ nhân mặc váy vàng ung dung đi ra, gương mặt bình tĩnh, nàng nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, ngươi lo làm việc của mình đi, không cần quản ta.
Lục Ly vừa rồi đã bị một đám lão già chọc tức muốn tắt thở, Tử Liên Nhi còn dám ở lại đây? Hắn tức muốn bốc khói, đám ngu này chẳng lẽ thật sự là nội ứng do kẻ địch phái tới? Cố ý làm vướng chân hắn?
Lục Ly không thèm nể mặt, nổi giận nói:
- Tử Liên Nhi, nếu nàng thật sự muốn giúp ta thì trở về Đại địa Thần Châu ngay, nếu không thì... ta sẽ không xem nàng là bằng hữu nữa!
- Ha ha!
Tử Liên Nhi cười khẽ nói:
- Chúng ta đã sớm không phải bằng hữu, ta cũng không phải người của Thí Ma Điện, ngươi quản không được ta. Sự sống chết của ta không cần ngươi bận tâm, ngươi lo việc của mìn hđi.
- Được rồi, tự nàng muốn chết thì chết, ta không ngăn được!
Lục Ly hoàn toàn không thể kiềm nén cơn giận trong lòng. Tính cách của Tử Liên Nhi quá bướng bỉnh, lần trước dùng cái chết uy hiếp, giờ phút này nhưng lại nói hai người không phải bằng hữu? Đã như vậy hắn cũng chẳng thèm lo, hắn không có nhiều thời gian dây dưa với Tử Liên Nhi.
Một mình Lục Ly đi tới dưới chân pho tượng Đấu Thiên Đại Đế, theo sau một gối quỳ trên mặt đất, lấy ra một tấm lệnh bài, trong tay đánh ra một luồng Huyền Lực, hắn nhắm mắt lại, thần niệm chui vào trong pho tượng.
Oong!
Rất nhanh, pho tượng Đấu Thiên Đại Đế hơi sáng lên, trong óc Lục Ly đột nhiên hiện ra một bóng dáng mơ hồ. Đó là một nam nhân trung niên nho nhã, tay nâng một quyển sách, thoạt trông không giống võ giả chút nào, càng như là một thầy dạy học, giống hệt hình tượng của pho tượng.
- Làm sao vậy Lục Ly?
Một giọng nói vừa uy nghiêm vừa thân thiết vang lên trong đầu Lục Ly.
Lục Ly vội vàng cung kính truyền âm nói:
- Đại Đế, Thần Hoàng Giới, Trung Hoàng Giới, Địa Hoàng Giới, Ma Hoàng Giới và mấy tiểu giới khác, hơn một trăm vị Hóa Thần buông xuống Đấu Thiên Giới. Tuy ta đã cố gắng hết sức nhưng chỉ giết được một số người, hiện giờ bên ngoài thành Thí Ma còn có bảy Hóa Thần đỉnh phong, cùng với hơn ba mươi Hóa Thần tiền kỳ, trung kỳ. Lục Ly vô năng, không cách nào đánh chết toàn bộ kẻ địch đến xâm phạm, che chở con dân Đại địa Thần Châu, thế này mới mạo muội liên hệ Đại Đế, thỉnh cầu Đại Đế trợ giúp!
- Hóa Thần Cửu Giới?
Đấu Thiên Đại Đế hơi kinh ngạc, theo sau pho tượng của hắn thổi làn gió xanh quét qua phạm vi trăm dặm, tra xét rõ tình huống bên ngoài.
- Tại sao Hóa Thần Cửu Giới muốn xâm nhập Đấu Thiên Giới?” giọng nói nghi hoặc của Đấu Thiên Đại Đế vang lên trong óc Lục Ly, theo sau bổ sung một câu:
- Người của Trung Hoàng Giới cũng tới?
Đấu Thiên Đại Đế vốn sinh ra ở Trung Hoàng Giới, điểm này Lục Ly cũng biết. Mỗi thành trì trong Lãnh hoàng triều còn thờ phụng pho tượng của Đấu Thiên Đại Đế, cho nên hắn xem như một trong những thần linh của Trung Hoàng Giới, Phùng gia và Tề gia là người của Trung Hoàng Giới, bọn họ nên biết sự tồn tại của Đấu Thiên Giới, vậy mà dám tới xâm nhập?
Lục Ly tin tưởng Đấu Thiên Đại Đế tuyệt đối, không có một chút che giấu giải thích:
- Ta lấy được Thiên Tà Châu của Hằng Đế trong Cổ Thần cấm địa, nhóm người này luôn luôn truy sát ta, ta theo Hỗn Độn Luyện Ngục trở về, bọn họ vẫn quấn quýt không chịu thả, đánh xuyên hàng rào giới diện buông xuống Đấu Thiên Giới.
- Ngươi được đến truyền thừa của Hằng Đế?
Đấu Thiên Đại Đế lại lần nữa kinh ngạc, theo sau trầm mặc giây lát:
- Được rồi, Lục Ly, ngươi làm khá tốt! Chuyện kế tiếp giao cho ta đi. Hừm hừm, người của Thần Hoàng Giới quá cuồng, dám đến gây sự ở nơi bản đến thủ hộ?
Vèo vèo!
Bên Lục Ly truyền âm một lúc, phương xa, đám người Ngô Quảng Đức, Nhan Cô đã dẫn người đến bên ngoài thành Thí Ma, nhìn thấy pho tượng Đấu Thiên Đại Đế hơi tỏa sáng, Lục Ly quỳ trước pho tượng. Lão tổ Tề gia, Phùng gia sầm mặt xuống, lại cắn răng tiếp tục đứng ngạo nghễ giữa không trung.
Nhan Cô trầm mặc giây lát, giơ tay ra lệnh:
- Công kích, phá vỡ thành trì này!
- Không cần!
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, pho tượng dâng lên vầng sáng bắn vào vòng bảo hộ, vòng bảo hộ lóe tia sáng rồi biến mất.
Oong!
Pho tượng Đấu Thiên Đại Đế phát sáng chiếu thẳng lên trời, một hư ảnh màu trắng mờ xuất hiện giữa không trung phía trước pho tượng. Hư ảnh Đấu Thiên Đại Đế tay cầm một quyển kinh thư, ánh mắt cơ trí thâm thúy, đám người Nhan Cô, Ngô Quảng Đức ở phương xa bị ánh nhìn đó làm chột dạ.