Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đám người Chấp Pháp Trưởng Lão đều ở trong Thiên Tà Châu, lúc này thương thế của lão vẫn chưa khôi phục, sức chiến đấu có thể nói vô cùng kém.
Vì thế Lục Ly đánh thức Chấp Pháp Trưởng Lão đang bị thương dậy:
- Thái gia gia, cục diện bên ngoài hơi rối loạn, ta phải chiến đấu, đợi lát nữa ta chặn lại hết thảy truy binh, các ngươi lập tứ rút về Hỏa Ngục. Nếu ta bóp nát ngọc phù, ngươi phải phá hủy lối đi vào!
Ngữ khí của Lục Ly hết sức nặng nề, giống như đang dặn dò hậu sự, Chấp Pháp Trưởng Lão nghe xong sắc mặt tái ngắt, nghiêm giọng nói:
- Ta không đi, ta già cả rồi, bên Mộc Ngục Hỏa Ngục kia có gia gia của ngươi, để ta chiến đấu với ngươi cho đến hơi thở cuối cùng.
Lại là một lão già ngoan cố!
Lần này Lục Ly không rống lên, mà chỉ bình thản cười nói:
- Thái gia gia, ngươi không được quên, ta có Thiên Tà Châu, ta còn có một giọt huyết dịch cường đại, huyết dịch kia nếu được luyện hóa, sức chiến đấu của ta miễn cưỡng có thể đạt đến Thần cảnh. Cho nên chưa chắc ta đã chết, nếu ngươi vẫn ở đây, ta sẽ bị phân tâm, thái gia gia... Đừng làm khó ta được không?
Nhìn vẻ mặt chân thành của Lục Ly, ánh mắt mang theo sự khẩn cầu, trên khuôn mặt già nua của Chấp Pháp Trưởng Lão xuất hiện một tia thống khổ, cuối cùng vẫn không đành lòng làm trái ý của Lục Ly. Lão nhắm mắt, khoát tay nói:
- Được rồi, được rồi, Lục Ly... Ngươi buộc phải sống sót, những thứ khác không quan trọng, hạt châu này bọn hắn muốn thì cứ cho bọn hắn lấy, còn sống mới còn hy vọng.
- Được, thái gia gia, ta nhớ kỹ!
Lục Ly nặng nề gật đầu, trong lòng không khỏi cười khổ, nếu như giao Thiên Tà Châu, đám người kia rút lui thì phỏng chừng hắn sẽ suy nghĩ lại.
Nhưng điều này rõ ràng là không thể.
Thù oán giữa bọn họ với hắn quá sâu nặng, nếu hắn giao Thiên Tà Châu ra, không khéo còn cách cái chết càng gần. Thỏa hiệp với kẻ địch chính là tự đào hố chôn mình, chỉ có chiến đấu đến cùng, chém giết tất cả kẻ địch mới có thể sống tiếp.
Ở ngay trước mặt Chấp Pháp Trưởng Lão, Thiên Hồ Vương và Giải Trãi Vương, Lục Ly lấy ra máu của Sát Đế. Lúc mở nắp bình ra, một luồng sát khí nồng nặc lập tức chui ra khiến Chấp Pháp Trưởng Lão, Thiên Hồ Vương và Giải Trãi Vương cả người đều run rẩy.
Lục Ly cố tình lấy ra để Chấp Pháp Trưởng Lão, Thiên Hồ Vương, Giải Trãi Vương yên tâm, hắn mỉm cười giải thích:
- Đây là một giọt Thần huyết, huyết dịch của một vị Thần Linh rất cường đại, ta dựa vào thứ này mới đánh giết đại Ma Thần. Thái gia gia, ngươi chuẩn bị đi, đợi lát nữa ta đẩy ngươi ra ngoài, ngươi phải đi ngay, Hồ Thiên Vương cũng đi cùng, Giải Thiên Vương thì ở lại, Thái gia gia mang theo cả Tiểu Bạch về.
Trong lòng Hồ Thiên Vương phấn khởi, Giải Trãi Vương lại ai oán. Ở lại cùng Lục Ly chắc lành ít dữ nhiều, Giải Trãi Vương không muốn chết chung với hắn. Nhưng khổ nỗi Giải Trãi Vương lại là linh thú của Lục Ly, hắn dám nói gì? Chỉ có thể ai oán nhìn Lục Ly.
Khò khò!
Lục Ly liếc nhìn Tiểu Bạch đang nằm ngủ say ở một góc, hít một hơi thật sâu, lấy máu của Sát Đế ra. Đây là giọt máu cuối cùng, không còn thứ này nữa sợ rằng sau này không còn cơ hội lĩnh hội sát chiêu của Sát Đế.
Sát chiêu cấp đại năng đấy, đây là cơ duyên có thể gặp không thể cầu, nhưng phải bỏ lỡ...
Vèo!
Lục Ly bên này vẫn chưa luyện hóa máu của Sát Đế, Tử Liên Nhi bên kia không đếm xỉa đến đám người Nhan Cô, thân thể giống như một con chim nhạn bay lượn, động tác phiêu dật nhẹ nhàng giống như nữ thần hạ phàm.
- Hây!
Nàng ta cách Thiên Tà Châu khoảng hai, ba dặm thì dừng lại, sau đó ngưng tụ thành một bàn tay lớn đẹp đẽ, đột nhiên chộp lấy Thiên Tà Châu. Lần trước nàng ta cũng từng sử dụng loại Thần thông này, bị bàn tay đẹp đẽ của nàng ta bắt lấy, Thiên Tà Châu không nhúc nhích phân nào.
- Luyện hóa!
Lục Ly không chần chờ nữa, bỏ Đế Sát Chi Huyến vào miệng, chuẩn bị ra ngoài đặt cược tính mạng.
Vụt!
Máu của Sát Đế tiến vào trong cơ thể, trên người Lục Ly bỗng bùng lên một luồng sát khí, con mắt hắn đỏ ửng, khiến cho Chấp Pháp Trưởng Lão, Thiên Hồ Vương và Giải Trãi Vương có cảm giác cơ hồ Lục Ly đã biến thành người khác.
Không còn là thanh niên ôn nhu văn nhã, mà là một tên Sát Thần, một tên Ma Thần!
Hít!
Thiên Hồ Vương thấy khí thế của Lục Ly ngày càng khủng bố, nàng cùng Giải Trãi Vương đều hít một ngụm khí lạnh, lùi về sau mấy bước. Chấp Pháp Trưởng Lão vẫn cố trụ vững được, khuôn mặt già nua cực kỳ kinh sợ, thế nhưng trong lòng lại không khỏi mừng thầm, quả nhiên Lục Ly không lừa gạt lão, xem ra tỷ lệ sống sót của Lục Ly sẽ rất cao.
Lục Ly nhắm mắt, hắn vừa luyện hóa máu của Sát Đế, trong đầu vừa nhớ lại cảnh Sát Đế chém giết Ác Ma. Hắn muốn phóng thích sát chiêu của Sát Đế, nếu không thể phóng thích sát chiêu của Sát Đế, hắn sẽ không thể đánh lui hoặc là chém chết phân thần của Dực Thần.
Đáng tiếc!
Hắn nhắm mắt hồi tưởng trong chốc lát, tạm thời chưa quá kích động, hắn thả thần niệm quét ra bên ngoài, hắn biết không thể kéo dài thêm, Dực Thần đã phóng ra chiêu thức lần trước, bắt được Thiên Tà Châu. Trong bàn tay to lớn đẹp đẽ của nàng còn có một luồng năng lượng thần bí, đang chậm rãi luyện hóa Thiên Tà Châu.
- Thái gia gia, ta ra ngoài!
Lục Ly thở hổn hển, âm thanh trầm khàn khô khốc như dã thú, trong chớp mắt cơ thể hắn biến mất ở bên trong Thiên Tà Châu, xuất hiện ở bên ngoài.
- Phá!
Trong tay hắn xuất hiện một chiến đao bán Thần Khí, hắn vung chiến đao lên, đột ngột bổ tới bàn tay lớn kia. Sức mạnh dâng trào trong cơ thể lập tức tuôn vào thân chiến đao, một luồng ánh sáng màu đỏ như máu gào thét đánh ra ngoài.
Một đao này đánh xuống, toàn bộ không gian phía trước đều bị xé rách, uy lực không kém hơn đám người Nhan Cô, thậm chí xét về thanh thế còn lớn hơn mấy phần.
Ầm!
Bàn tay kia bị bổ trúng, không gian bốn phương tám hướng đều rung chuyển, sóng khí bao trùm lên bốn phía, làm gió nổi lên gào thét dữ dội.
Bàn tay đẹp đẽ bị đánh nát vụn, Lục Ly tâm niệm vừa động, Thiên Tà Châu đã quay về, bị Lục Ly chộp vào trong tay.
Lục Ly nhấc chiến đao, trầm mặc bay đến phía Tử Liên Nhi, trong mắt sắc đỏ sáng rực, giống như hai mặt trăng máu.