- Còn nữa, dù các nàng bị người Huyết Sát đảo biết được, thì cũng có thể giải thích nói rằng hai người vụng trộm chạy tới Thiên Ngục đảo chơi đùa, người trẻ tuổi không hiểu chuyện mà, hoàn toàn có thể hiểu được. Về phần an toàn, căn bản không cần cân nhắc, trong Lạc Thần đảo và Thiên Ngục đảo tuyệt đối không thể động võ, các nàng chỉ cần cẩn thận chút là sẽ không xảy ra chuyện đâu.
Lời giải thích của Thất trưởng lão hợp tình hợp lý, sự tình cứ thế rất nhanh liền được xác định. Sáng sớm hôm sau Lục Ly và Liễu Di lên đường, mang theo năm trăm Huyết Trùng Quả đi Thiên Ngục đảo.
Năm trăm quả không nhiều, chỉ vừa đủ trong một gói nhỏ.
Liễu Di và Lục Ly cải trang ăn diện một chút, Liễu Di mặt bịt kín lụa mỏng, mặc vào áo bào hoa lệ. Lục Ly thì khoác chiến giáp sáng bóng, còn mang theo mũ giáp, ngụy trang thành hộ vệ cho Liễu Di.
Thất trưởng lão sai một vị trưởng lão tương đối ít khi ra ngoài, dẫn theo mấy tên Huyền Vũ cảnh dùng chiến thuyền đưa hai người tới Lạc Thần đảo.
Lạc Thần đảo thoải mái hơn Lạc Nhật đảo nhiều, người người đều có thể lên đảo, hai người Lục Ly Liễu Di vừa xuống thuyền liền trực tiếp đi vào trong đảo, sau đó lại tiêu tốn nửa canh giờ để đi tới Lạc Thần thành.
Thành trì này rất khí phái, so ra còn lớn hơn cả Vũ Lăng thành, con dân trong thành đông vô số kể, ước chừng chí ít phải có mười mấy vạn người, trên đường phố ngựa xe như nước, tới lui không dứt.
Ngoài cửa thành và trên đường phố đều có thể nhìn thấy quân hộ vệ Lạc Thần đảo, bọn họ khoác chiến giáp trắng như tuyết, mỗi tiểu đội đều có võ giả Thần Hải Cảnh hậu kỳ dẫn đầu, Lạc Thần đảo không hổ là thế lực tứ phẩm, cường giả như mây.
Dựa theo Thất trưởng lão phân phó, sau khi vào thành Lục Ly thuê một cỗ xe ngựa sang trọng, sau đó đi tới một khách sạn xa hoa trong nội thành, tiếp sau lại dạo chơi nguyên một buổi chiều trên đường phố phồn hoa.
Liễu Di vui vẻ chơi đùa, Lục Ly lại một mực thận trọng quan sát bốn phía, nhìn xem phải chăng có người đang theo dõi.
Lạc Thần thành quá lớn, phồn hoa dị thường, trong thành có vô số thứ cổ quái kỳ lạ, rất nhiều trong số đó Lục Ly đều chưa thấy qua, ngược lại khiến hai người được một phen đại khai nhãn giới.
Điều khiến hai người ấn tượng sâu nhất chính là võ giả trong thành, võ giả nơi này rất rất nhiều, Thần Hải Cảnh đâu đâu cũng thấy, Hồn Đàm cảnh hai người cũng gặp qua không ít.
Đợi lúc trời tối hai người mới bắt đầu hành động, đi tới quảng trường trong thành, trực tiếp tiến về phía tế đàn truyền tống cổ phác được rất nhiều võ giả vây quanh.
- Đây chính là truyền tống trận a!
Tròng mắt Lục Ly sáng rực lên, muốn đi Trung Châu chỉ có ngồi truyền tống trận, đi Thanh Châu tìm Lục Linh cũng phải ngồi truyền tống trận, nhưng đây mới là lần đầu tiên Lục Ly tận mắt nhìn thấy truyền tống trận.
- Dừng lại!
Còn chưa tới gần, quân hộ vệ Lạc Thần đảo liền đã vây quanh, một người trung niên Thần Hải Cảnh hậu kỳ sắc mặt cảnh giác nhìn hai người nói:
- Nơi này không được đến gần, lui ra!
Liễu Di không tiếp lời, Lục Ly tiến lên trước một bước nói:
- Tiểu thư nhà ta phải muốn ngồi truyền tống trận tới Thiên Ngục đảo, có vấn đề gì không?
- Hả?
Võ giả trung niên liếc nhìn hai người vài lần, nói:
- Ngồi không vấn đề, chẳng qua mỗi người cần một ngàn Huyền Tinh!
Hai ngàn Huyền Tinh có thể mua rất nhiều linh tài đan dược, một lần ngồi truyền tống trận đúng là giá trên trời. Lục Ly lại không thèm để ý, bởi vì Huyền Tinh tiêu tốn không phải của hắn, từ trong ngực lấy ra một bao Huyền Tinh sớm đã chuẩn sẵn, ném tới nói:
- Bóc mở truyền tống trận đi.
Võ giả trung niên tiếp lấy Huyền Tinh, lại không bóc mở truyền tống trận mà hỏi ngược lại:
- Hai vị là người gia tộc nào? Có mang theo lệnh bài thân phận không?
Liễu Di trong lòng cả kinh, Lục Ly lại mặt không đổi sắc, lạnh giọng nói:
- Lắm lời thế? Các ngươi có truyền tống hay là không? Không truyền tống thì trả lại Huyền Tinh đây, chúng ta cũng không ngồi nữa. Chẳng lẽ ngươi còn hoài nghi chúng ta tới Thiên Ngục đảo làm loạn?
Câu nói sau cùng này của Lục Ly phát huy tác dụng, võ giả trung niên tiêu trừ cảnh giác. Thiên Ngục đảo là nơi nào? Ai dám làm loạn ở Thiên Ngục đảo? Sợ là con em ngũ đại Vương tộc cũng không có lá gan đó.
- Mở ra truyền tống trận!
Thái độ của Lục Ly khiến võ giả trung niên tưởng lầm Liễu Di là tiểu thư đại gia tộc, sợ hỏi nhiều đắc tội với người. Bèn vung tay ra lệnh cho mười tên võ giả cạnh đó không ngừng rót Huyền lực lên tế đàn, đồng thời lấy ra một ít tinh thạch khảm vào trong rãnh tế đàn.
Lục Ly và Liễu Di tiến vào, hai người ngoài mặt không biểu tình, trong lòng lại đều rất thấp thỏm. Cả hai đều chưa từng ngồi qua truyền tống trận, sợ vạn nhất xảy ra chuyện khiến hai người trực tiếp bị giảo sát.
- Ông!
Truyền tống trận sáng ngời quang mang, tiếp đó hào quang ngút trời mà lên, bỗng chốc chiếu sáng toàn bộ quảng trường. Vô số người bị kinh động, dồn dập hiếu kì nhìn sang, muốn xem xem là đại nhân vật nào? Rốt cuộc có thể ngồi truyền tống trận đều không phải hạng người bình thường.
Rất nhiều người quét mắt nhìn, lại phát hiện chỉ là hai thanh niên trẻ tuổi, một tiểu thư mặt còn che lên lụa mỏng. Chẳng qua bọn hắn cũng chỉ thoáng nhìn được một lát, sau đó quang mang truyền tống trận liền triệt để bao phủ, hai người cứ thế tan biến trong truyền tống trận.
Quảng trường bỗng chốc ồn ào náo nhiệt, đám đông dồn dập suy đoán đây rốt cuộc là tiểu thư nhà ai? Không phải tiểu thư đại gia tộc, ai dám tiêu pha hai ngàn Huyền Tinh đi ngồi truyền tống trận?
- Ọe
Truyền tống trận tại quảng trường Thiên Ngục thành đột ngột sáng lên, hai đạo bóng người rất nhanh ngưng hiện, tiếp đó cả hai người đồng thời quỳ gối trong Truyền Tống Trận, nôn thốc nôn tháo một trận.
Vừa rồi hai người chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người tựa hồ xoay tròn mấy vạn vòng, thiếu chút ngất đi. Lúc này vừa rơi xuống đất, dạ dày lập tức quay cuồng, không kìm được nôn khan. Cũng may hai người ăn qua cơm chiều lâu rồi, bằng không nhất định đã nôn ra đầy đất.
- Hí hí!
Tiểu Bạch giấu trong áo bào Lục Ly lại chẳng hề bị gì, thò ra nửa cái đầu kêu lên đầy vẻ quan tâm. Lục Ly lo lắng Tiểu Bạch ở lại một mình trên Huyết Long Đảo, thế nên một mực mang theo bên người.