Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhân tộc ở đây chính là thổ dân, không khác gì chủng tộc đặc biệt như Thú tộc. Cho dù hắn đồ sát sạch sẽ toàn bộ chủng tộc Đấu Thiên giới cũng sẽ không có một chút không đành lòng,
Nếu như một võ giả muốn trở thành cường giả, đều phải trải qua cửa ải giết chóc này, nếu không cả đời này cũng không thể trở thành cường giả. Cao tầng của một gia tộc lớn càng là một đường giết chóc, nếu không căn bản là không cách nào trấn áp được thuộc hạ, đám người Nhan Cô, Trần Vô Tiên ai mà không có trên tay mấy trăm vạn, mấy nghìn vạn mạng sống?
- Ngươi về trước đi!
Nhan Cô suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nói với Phương Duệ, trước tiên khống chế mấy ức nhân tộc kia, không được có sai sót, đợi mệnh lệnh của ta bất cứ lúc nào!
- Vâng!
Hóa Thần tiền kỳ bay đi, Nhan Cô cầm ấn thạch trong tay, truyền vào Huyền Lực, rất nhanh ấn thạch phát sáng, bắn thẳng đến giữa không trung tạo thành một hình ảnh khổng lồ, chính là tình hình phía bắc Thiếu Khiên thành.
- Rất tốt!
Trần Vô Tiên, Phùng Vạn Hổ, Quân Hồng Diệp xem sơ qua, đều rất hài lòng. Quân Hồng Diệp nhìn mấy lần, ánh mắt nhìn về phía ngọn núi lớn phía xa kia, cau mày nói:
- Mười ngày rồi, Lục Ly vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, thương thế của hắn vẫn chưa hồi phục sao? Có nên đánh một phát để kinh động hắn?
- Đợi thêm tám ngày, mười ngày nữa đi...
Nhan Cô suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bên kia chỉ bắt hơn ức nhân tộc, chờ bắt mấy ức lại cùng Lục Ly nói chuyện.
- Được rồi!
Mọi người đều không dám làm loạn, chỉ ngồi xếp bằng ở gần đó yên lặng chờ đợi.
...
Bọn hắn đoán không sai, Lục Ly quả thực vẫn còn đang hôn mê. Lần này hắn nuốt vào máu của Sát Đế, hắn vốn đã rất yếu lại còn bị thương nặng, cho nên luôn ngủ say.
Giải Trãi Vương đã cho hắn thuốc trị thương cao cấp nhất, vết thương của hắn hồi phục rất nhanh. Lần này tác dụng phụ khi uống máu của Sát Đế cùng không khoa trương như lúc trước, nguyên khí của hắn cũng không bị tiêu hao nghiêm trọng, ước chừng chỉ cần hai ba ngày liền có thể tỉnh lại.
Điều mà Giải Trãi Vương không ngờ trước được là Lục Ly ngủ chín ngày mới tỉnh lại, sau khi tỉnh dậy thì không mở mắt ra ngay, trong đầu cảm thấy hỗn loạn, phải một lúc sau hắn mới hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn vẫn không mở mắt, cảnh tượng trước khi hôn mê hiện lên trong đầu, cảnh Tử Liên Nhi tự nổ tung.
- Dực Thần!
Lục Ly cắn răng nghiến lợi nổi giận gầm lên một tiếng, cái chết của Tử Liên Nhi bị hắn đổ lên người Dực thần, bất luận như thế nào việc này có liên quan đến Dực Thần.
- Dực Thần, đợi ta!
Lục Ly thầm thề trong lòng rằng nếu có thể sống sót qua lần này, nếu có thể phi thăng Thần Giới, hắn sẽ làm mọi cách để giết Dực Thần, để an ủi Tử Liên Nhi ở trên trời.
Rầm rầm rầm!
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ miên man, đám người Nhan Cô rốt cuộc không nhịn được, chia nhau đánh ra mấy luồng ánh sáng làm nổ ra từng cái hố to ở dãy núi chôn Thiên Tà Châu.
Lục Ly giật mình tỉnh lại, thần niệm quét ra phía ngoài, nhìn thấy đám người Nhan Cô đang vây quanh ở bên ngoài công kích, sắc mặt hắn trở nên tối tăm.
Máu của Sát Đế đã không có, Man Thần, Vu Thần, Đấu Thiên Đại Đế không có cách nào hỗ trợ, tất cả con bài chưa lật của hắn đã sử dụng hết.
Đám người Nhan Cô chưa từ bỏ ý định, chắc chắn không dễ dàng rút lui. Hắn nên đi con đường nào đây?
-Lục Ly!
Thời gian cứ thế trôi qua, Nhan Cô cho rằng Lục Ly chắc chắn đã tỉnh lại, cho nên công kích một đợt rồi trầm giọng quát:
-Nếu ngươi không muốn mấy ức con dân đó chết đi thì ra ngoài tán gẫu mấy câu!
Lục Ly thông qua Thiên Tà Châu có thể nghe thấy lời nói bên ngoài, hắn nghe được lời của Nhan Cô, gương mặt vốn đã trắng như tuyết thoáng chốc không còn chút máu.
Đám người Nhan Cô vẫn còn dùng thủ đoạn đê hèn vô liêm sỉ này, lấy sự sống còn của con dân Thần Châu ra để uy hiếp hắn, nếu hắn không giao ra Thiên Tà Châu, bọn họ sẽ chết từng nhóm một.
Lục Ly không có bất cứ động tĩnh gì, Nhan Cô lại cho rằng hắn đã tỉnh lại rồi. ấn thạch trên tay hắn tỏa sáng, trong không trung xuất hiện một cảnh tượng.
Ngoài thành Khiếu Thiên đâu đâu cũng có con dân của nhân tộc, cách mỗi một trăm trượng lại có một quân sĩ có đao và giáp bọc trên người, trên bầu trời, hai mươi Hóa Thần nhóm Phương Duệ sát khí đằng đằng.
Thấy những con dân kia ánh mắt sợ hãi ngỡ ngàng, nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ gào khóc trong lòng mẫu thân, nhìn thấy các cụ già vì hoảng sợ mà run rẩy không ngừng, tim của Lục Ly đau như bị kim châm.
Hắn là điện chủ của Thí Ma Điện, Thí Ma Điện là thần bảo vệ của nhân tộc Đại địa Thần Châu, nói cách khác, hắn là Đế Hoàng của nhân tộc Đại địa Thần Châu, những người đó đều là con dân của hắn.
Bây giờ con dân của hắn đang bị nhằm vào, đồng thời những tai nạn này do hắn mà ra, Lục Ly mang đến, ngươi cho rằng trong lòng Lục Ly dễ chịu lắm sao?
- Lục Ly!
Giọng nói lạnh như băng của Nhan Cô vang lên:
- Mục đích của chúng ta chắc ngươi biết rất rõ, những con dân kia là vô tội, chúng ta cũng không muốn giết. Nhưng nếu ngươi cố chấp đến cùng, chúng ta chỉ còn cách nhẫn tâm tàn sát. Ta không sợ nói cho ngươi biết, bây giờ, người của chúng ta đã phân tán ra, rất nhanh có thể khống chế mấy trăm ức con dân nhân tộc. Nếu ngươi u mê không tỉnh, tất cả nhân tộc Đấu Thiên Giới đều sẽ vì ngươi mà chết, ngươi chính là tội nhân của Đấu Thiên Giới!
- Tội nhân... Tội nhân...
Giọng nói của Nhan Cô vang vọng khắp nơi, thật lâu cũng không ngừng, vẻ thống khổ trên mặt Lục Ly càng đậm, thậm chí bây giờ hắn suýt chút nữa đã muốn giao Thiên Tà Châu ra.
Giao Thiên Tà Châu ra, sau đó để đám người kia rút lui? Chờ mình ngộ được Chân Ý Đồ, rồi đạt đến Thần Linh chi cảnh, sau đó đi tàn sát Cửu giới báo thù rửa hận?
- Không được!
Lục Ly lắc đầu rất nhanh, đám lão quái kia sẽ không buông tha cho hắn, hắn và đám người Quân Hồng Diệp, Nhan Cô có thù oán rất sâu rồi. Nếu như hắn chết đi, ai dám cam đoan đám người này không tới Đại địa Thần Châu giết người trút giận?
Để bọn họ lập huyết thệ?
Thật ra mà nói Lục Ly không tin tưởng đám người này cho lắm.