Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Quân Hồng Diệp không phải đã thề sẽ tiêu diệt toàn tộc của hắn sao? Sau khi có được Thiên Tà Châu, đám người Quân Hồng Diệp dù không ra tay, cũng sẽ triệu tập gia tộc dưới quyền ra tay, hoặc là mượn cường giả giới diện lân cận bước vào bốn tầng dưới Hỗn Độn Địa Ngục, lợi dụng các loại âm mưu thủ đoạn, đến lúc đó Lục gia đều có thể bị diệt tộc.
Nếu không giao Thiên Tà Châu ra.
Hắn còn có thể có biện pháp khác sao? Lại đi tìm Đấu Thiên Đại Đế giúp đỡ? Trong một số vương thành của Đại địa Thần Châu đều có pho tượng của Đấu Thiên Đại Đế, nhưng không có thần đàn, không có cách nào để triệu hồi phân thần. Cho dù buông xuống, đám người kia nhất định không tới gần nơi đó, chỉ tàn sát con dân nhân tộc, hắn phải làm thế nào?
Kéo dài thời gian?
Lục Ly rất nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ này, đám người Nhan Cô không phải là ngu ngốc, có lẽ có thể kéo dài thêm một, hai tháng, sau một khoảng thời gian bọn họ sẽ tàn sát quy mô lớn. Một, hai tháng có thể làm được gì? Nếu có thể cho hắn thời gian mấy năm thì có thể tham ngộ Chân Ý Đồ, thực lực cảnh giới tăng vọt.
- Không còn đường nào sao?
Lục Ly lần đầu tiên cảm thấy mình vô dụng như thế, giống như một con thú hoang bị vây ở ngõ cụt. Cho dù hắn gào thét thế nào, giãy giụa ra sao, cuối cùng cũng tìm không được lối thoát.
- Lục Ly!
Bên ngoài, Nhan Cô lại gào thét lần nữa, nói:
- Ta cho ngươi thời gian một ngày suy nghĩ, nếu như sau một ngày ngươi vẫn không giao Thiên Tà Châu ra, ta sẽ bắt đầu cho người tàn sát. Mỗi ngày trôi qua sẽ tàn sát một ức nhân tộc, ta thật sự muốn xem xem nhân tộc Đại địa Thần Châu cần bao nhiêu ngày để bị giết sạch?
Một ngày một ức!
Một ức nhân tộc, đó là từng sinh mệnh đang sống sờ sờ, không phải súc sinh, không phải thú hoang. Những người kia giống như Lục Ly, có tay có chân, có suy nghĩ, linh hồn, có người thân bạn bè, mọi người đều vô tội, lại vì bản thân mình mà bị giết, ước chừng sẽ chết không toàn thây...
Nghĩ đến ngoài thành Khiếu Thiên thi thể khắp nơi, nghĩ đến những người già và phụ nữ kia sợ đến mức toàn thân run rẩy. Nghĩ đến những đứa trẻ còn chưa kịp trưởng thành, chưa kịp thưởng thức vẻ đẹp của Phàm Nhân Giới, Lục Ly trong lòng rất thống khổ.
- Hòa Nguyệt!
Hắn mở to mắt, ánh mắt nhìn Hòa Nguyệt ở cách đó không xa, hỏi:
- Bên Thành Khiếu Thiên thật sự tụ tập hơn một ức nhân tộc?
Hòa Nguyệt luôn ở bên trong Thiên Tà Châu, nàng là con mắt của Lục Ly, khắp nơi đều là Tử Thể của nàng, nàng nặng nề gật đầu nói:
- Ừ, bây giờ đoán chừng có hai, ba ức con dân, người của Khiếu Thiên Cung chắc đã bị đám Hóa Thần kia khống chế rồi. Bên kia có hơn mười Hóa Thần, mười Hóa Thần khác thì tản ra, phỏng chừng là vì khống chế những con dân nhân tộc còn lại.
Trong lòng Lục Ly càng loạn, hắn nhìn Hòa Nguyệt mờ mịt hỏi:
- Hòa Nguyệt, nàng nói ta nên làm gì bây giờ?
Hòa Nguyệt tuy luôn luôn ở trong Thiên Tà Châu, nhưng chuyện bên ngoài có thể cảm nhận được thông qua Tử Thể của mình.
Nàng tò mò hỏi:
- Đại nhân, ngươi có thể tiếp tục luyện huyết dịch kia, chỉ cần giết hết người bên ngoài, chẳng phải là không có chuyện gì nữa sao?
- Ha ha!
Lục Ly muốn dùng, nhưng không còn máu của Sát Đế, hắn cũng không có cách nào phóng thích cái loại sát chiêu kinh khủng kia.
- Sát chiêu của Sát Đế?
Lục Ly trong lòng bỗng nhiên tỉnh ngộ, có thể kéo dài thời gian được hay không? Hắn lúc trước đã nhiều lần phóng thích sát chiêu như vậy giết địch, hoặc là hắn trong thời gian ngắn có thể tham ngộ loại sát chiêu mạnh mẽ này!
Nghĩ đến đây trong lòng Lục Ly hơi phấn chấn, hắn khống chế Thiên Tà Châu bay lên, bay thẳng đến đám người Nhan Cô.
- A?
Toàn bộ đám người của Nhan Cô đều bị hù dọa, tưởng rằng Lục Ly lại muốn lao ra dùng máu của Sát Đế, phóng thích loại sát chiêu kinh khủng kia ra tiêu diệt bọn chúng.
Bốn người nhanh chóng tản ra lui về phía sau, Nhan Cô lớn tiếng quát:
- Lục Ly, ngươi đừng làm loạn, nếu không ta sẽ thông báo người của ta giết chết hai, ba ức người bên Thành Khiếu Thiên, đồng thời hạ lệnh cho bọn họ tàn sát từng thành trì.
- Ha ha!
Tiếng cười lạnh giễu cợt của Lục Ly vang lên, hắn khống chế Thiên Tà Châu dừng giữa không trung nói:
- Nhan Cô, lá gan của các ngươi có phải là quá nhỏ rồi không? Các ngươi dám tàn sát đám thường dân kia, không sợ trời trách phạt sao? Không sợ ta giết đến Cửu Giới các ngươi, giết hết bình dân của Cửu Giới?
Nhan Cô đứng cách Thiên Tà Châu mười dặm, sắc mặt hắn trở nên lúng túng và u ám, ngoài miệng vẫn không yếu thế chút nào nói:
- Cả đời ta giết thường dân nhiều vô số, bây giờ sống cũng tốt đấy thôi? Người có thực lực giết đến Cửu giới là bản lĩnh của ngươi. Bớt nói nhảm đi, giao Thiên Tà Châu ra hay không? Nếu không giao, ta sẽ bảo bọn họ ra tay.
- Ta có thể đưa Thiên Tà Châu cho các ngươi!
Lục Ly lạnh lùng trả lời:
- Chẳng qua lần này ta bị thương nghiêm trọng, bây giờ giao ra chắc chắn phải chết, ta cũng không ngốc như vậy. Cho ta.... thời gian ba tháng, đến lúc đó ta nhất định sẽ giao Thiên Tà Châu ra, thế nào?
Đám người Nhan Cô nghe câu nói trước, toàn bộ ánh mắt sáng lên, nhưng nghe đến câu nói sau trong lòng lại chần chờ.
Lục Ly muốn thời gian ba tháng? Hắn muốn làm cái gì? Có âm mưu quỷ kế gì? Định bày trận lừa giết bọn họ sao?
Nhan Cô sống mấy trăm năm rồi, làm sao có thể phạm sai lầm nhỏ như vậy? Hắn từ chối ngay mà không hề nghĩ ngợi:
- Không thể được. nhiều nhất ba ngày, sau ba ngày không giao ra Thiên Tà Châu, bọn ta sẽ hạ lệnh bắt đầu đồ sát, không thương lượng!
Cho thời gian ba ngày, thà bây giờ giao ra luôn còn hơn.
Đây chính là cơ hội cuối cùng của Lục Ly nên hắn cũng không cần phải suy nghĩ quá lâu, hắn nghiến răng nói:
- Ta nói ba tháng thì là ba tháng, nếu như các ngươi không muốn có được Thiên Tà Châu thì bây giờ hãy ra lệnh cho giết tất cả luôn đi! Các ngươi dám giết con dân ở Đấu Thiên giới, Lục Ly ta thề đời này sẽ giết lên Cửu giới, giết sạch sẽ gia tộc và đám con dân của các ngươi!