Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nói xong, Lục Ly điều khiển Thiên Tà Châu dứt khoát bay về phía lối vào Đại địa Thần Châu. Hắn muốn để lại một dấu hiệu giả cho Nhan Cô rằng hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ lùi bước, hoặc là bọn họ ngay lập tức ra tay đồ sát, hoặc là muốn có được Thiên Tà Châu thì phải đợi đúng ba tháng.
Hắn nghĩ rằng đám người Nhan Cô đó chắc chắn sẽ phải thỏa hiệp thôi, bởi vì hắn đã cho bọn họ hy vọng, bằng lòng giao ra Thiên Tà Châu sau ba tháng nữa.
Lần này đám người Nhan Cô mang đến một trăm Hóa Thần nhưng bây giờ đã chết mất hơn một nửa, nếu như không chiếm được Thiên Tà Châu nữa thì bọn họ sẽ không có cách nào quay trở về để báo cáo, chỉ còn cách thỏa hiệp.
- Hưm?
Đám người Nhan Cô tận mắt nhìn thấy Lục Ly bay đi, chỉ trong thời gian hai hơi thở đã hoàn toàn biến mất tận phương xa nơi chân trời, còn lại bốn người đứng đó liếc nhìn nhau mà đau hết cả đầu.
Đối với bọn họ, có giết những người dân bình thường kia hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì, cùng lắm cũng chỉ để trút giận. Lục Ly không chết, trong tay thì không có Thiên Tà Châu mà đi giết hại con dân chỉ khiến cho mọi việc trở nên tồi tệ hơn mà thôi.
Khi nãy Lục Ly đã chính miệng nói ra, hắn có thể giao Thiên Tà Châu cho bọn họ!
Hay nói cách khác, bọn họ mang con dân của Đấu Thiên giới ra để đe dọa hắn, cách này đúng rồi, chỉ cần nhân tộc của Đại địa Thần Châu không chạy được thì Thiên Tà Châu cũng sẽ ở yên đó.
Thế nên…thực ra việc chờ đợi trong ba tháng cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn, họ chỉ sợ Lục Ly sẽ giở trò quỷ quái gì đó mà thôi.
Nhan Cô và ba người khác bàn bạc một hồi, tất cả quyết định sẽ đến Thần Châu trước, dù thế nào đi nữa thì trước tiên kiểm soát được các thế lực lớn của Đại địa Thần Châu này, rồi khiến những thế lực đó tụ tập nhân tộc ở lân cận lại, như vậy thì con át chủ bài sẽ rơi vào tay bọn họ, càng có thể uy hiếp được Lục Ly.
Cho dù Lục Ly muốn cứu người thì hắn cũng đâu có thuật phân thân? Hắn có thể cứu người ở nơi này, nhưng có thể cứu được người ở nơi khác sao?
Oong!
Nhan Cô lấy ra một khối ngọc phù, bóp nát, nhắc nhở đám Phương Duệ phải cẩn thận, Lục Ly đã bay về hướng Đại địa Thần Châu bên kia, đừng để bị hắn chôn sống.
Rất nhanh sau đó, bốn người bọn họ bay về hướng cổng vào Đại địa Thần Châu, bay thắng đến lối vào Khiếu Thiên Cung, nhẹ nhàng tiến vào địa bàn của Khiếu Thiên Cung.
Cửa bên này có một Hóa Thần canh giữ là người của Phương Duệ, Nhan Cô nhìn thấy người này liền nhướng mày hỏi:
- Lục Ly đâu? Hắn không đi vào từ bên này sao?
- Không có ạ!
Người này mờ mịt lắc đầu, nói:
- Ta vẫn luôn canh giữ ở chỗ này, không hề có bất kỳ người nào vào đây cả.
- Đi, dẫn đường tới thành Khiếu Thiên đi!
Đám người Nhan Cô nghi ngờ nhìn nhau, một đường cưỡi truyền tống trận tới thành Khiếu Thiên. Ngay khi đến nơi này, thần niệm của bốn người lập tức tản ra, xác định Lục Ly chắc chắn không có ở gần đây thì bớt nỗi lo hơn.
Vút!
Đám người Phương Duệ bay vụt đến rồi vái chào trước mặt nhóm Nhan Cô, Nhan Cô hỏi:
- Lục Ly đâu? Có thấy bóng dáng hắn chưa?
- Không hề có.
Phương Duệ lắc đầu nói:
- Phạm vi thế lực của cung Khiếu Thiên này đều có mật thám do ta phái xuống, cũng không có bất kỳ phản hồi nào.
- Phải phái nhiều thám báo hơn, đi khắp nơi khám xét xem rốt cuộc Lục Ly đã đi đâu?
Nhan Cô nhướng mày một cái, chẳng lẽ Lục Ly không quay trở về sao? Hắn vẫn còn ở Thí Ma chiến trường, lúc nãy chỉ là giả vờ thôi ư?
Quân Hồng Diệp trầm giọng nói:
- Cho dù Lục Ly có đi đâu đi nữa thì trong vòng ba tháng hắn nhất định phải tới đây, nếu không ta sẽ bắt đầu giết tất cả con dân, ta thấy trong ba tháng này, chúng ta cần phải khống chế thêm mười ức người, tách riêng bọn họ ở nhiều nơi, mấy người chúng ta dẫn người chia nhau canh giữ, nếu Lục Ly dám động vào một chỗ thì nơi khác lập tức đồ sát.
- Ta cũng nghĩ như vậy!
Nhan Cô gật gật đầu, hắn làm việc gọn gàng dứt khoát, cùng đám người Quân Hồng Diệp bàn bạc một hồi, giao ước sẵn các loại ám hiệu, sau đó để cho Quân Hồng Diệp, Phùng Vạn Hổ, Trần Vô Thiên mang theo Hóa Thần rời khỏi nơi đó.
Phương Duệ đã sớm tra xét rõ ràng tình huống trong Đại địa Thần Châu, Trần Vô Tiên dẫn người tới địa bàn Xích Nguyệt Trai, Phùng Vạn Hổ dẫn người tới địa bàn Vấn Tiên Điện, còn Quân Hồng Diệp thì tới Thần Khải Phủ, địa bàn trước kia của Lục gia.
Tuy rằng Lục gia đã chuyển đi rồi, những gia tộc phụ thuộc vào Lục gia cũng đã rời đi không ít những vẫn còn rất nhiều đại gia tộc vẫn còn ở lại. Bên đó chính là địa bàn của Lục gia, toàn bộ dân ở đó đều tự xem mình như con dân của Lục gia. Lần này Quân Hồng Diệp cố ý tới nơi này chính là để trả thù, hắn đã chuẩn bị bắt giết cả mười ức con dân này, dù cho Lục Ly có chịu giao Thiên Tà Châu ra hay không thì hắn đều sẽ tàn sát một cách trắng trợn để trút bỏ tất cả sự phẫn nộ đang chực trào trong lòng.
Nhan Cô không rời đi mà mang theo đám người Phương Duệ tới trấn giữ Khiếu Thiên Cung, có Hóa Thần đỉnh phong ở đây thì cho dù Lục Ly có tới đi nữa thì hắn cũng có thể tùy ý công kích vài lần, giết sạch tất cả mấy ức con dân ở trong thành.
Thời gian ba tháng cũng không phải quá dài.
Tung tích của Lục Ly đã hoàn toàn biến mất, Nhan Cô chỉ có thể chờ đợi ba tháng trôi qua, tuy không biết trong ba tháng này liệu sẽ xảy ra những biến cố gì nhưng Nhan Cô cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Không chiếm được Thiên Tà Châu thì hắn chẳng còn mặt mũi nào mà quay về Thần Hoàng Giới.
...
Lục Ly cũng không ở lại Thí Ma chiến trường nữa, hắn thực sự đã vào Đại địa Thần Châu, hơn thế nữa, ngay lúc này đây hắn đã tiến vào Hoang Giới thông qua một lối đi bí mật.
Trong lối vào Hoang Giới, Khương Thiên Thuận vẫn còn ở đây canh giữ, luôn chuẩn bị sẵn tâm thế để hủy diệt cái cửa này bất cứ lúc nào. Trước đây Lục Ly vẫn không bóp nát ngọc phù để nhắc nhở nên hắn không hành động.