Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Khi Lục Ly tiến vào cửa hang, Khương Thiên Thuận nhìn thấy toàn thân hắn đều bị thương, chẳng còn chỗ nào lành lặn nên không nhịn được lên tiếng hỏi thăm:
- Lục Ly, ngươi… không sao chứ?
- Không sao, Khương gia gia, người không cần canh giữ nơi này nữa, phái một thuộc hạ tới đây là được, người vào trong Hỏa Ngục đi.
Lục Ly nói vài lời rồi rời đi, cũng chẳng giải thích gì thêm. Trông dáng vẻ hắn rất vội vàng, một đường truyền tống đến lối vào Hỏa Ngục, sau đó lại đi thẳng tới lối vào Thông Thiên Sơn tiến vào Mộc Ngục.
Hắn đi vội vàng như thế, chẳng phải muốn tới Mộc Ngục tu luyện, hay tới gặp mấy người Khương Khởi Linh, Bạch Thu Tuyết, mà là hắn đã thay đổi ý định rồi.
Hắn chỉ có thời gian là ba tháng, hoặc có lẽ còn ngắn hơn, nếu như mấy người Nhan Cô mà phát điên lên thì có thể chỉ một, hai tháng sau là bọn chúng sẽ bắt đầu tàn sát khắp nơi.
Thế nên thời gian dành cho hắn không có nhiều và cơ hội cũng chỉ có một mà thôi. Hắn không thể đặt toàn bộ hy vọng vào sát chiêu của Sát Đế được, hắn đang chuẩn bị tiến hành hai việc cùng một lúc.
Ngay trên đường trờ về Đại địa Thần Châu, Lục Ly nhìn thấy Giải Trãi Vương và Hòa Nguyệt thì ngay lập tức nhớ lại một chuyện. Hắn nhớ tới Cổ Thú giới, nhớ tới Ngân Long Sơn, nhớ tới… Thần Thi không đầu ở dưới Thần Long Trì!
Bộ thi thể đó vô cùng kinh khủng, có lẽ hắn còn chưa tới gần cũng đã bị khí huyết từ Thần Thi trấn áp mà chết, hoặc tới gần thì sẽ bị Thần Thi đả một chiêu giết chết ngay lập tức, có lẽ…
Có vô số khả năng, bộ Thần Thi kia thực sự quá nguy hiểm, từ sau khi trở về từ Cổ Thú Giới, Lục Ly cũng không dám mơ mộng gì nhiều. Bây giờ đã sắp tới thời khắc sinh tử, hắn lại muốn thử một lần.
Hắn là Đế Hoàng của nhân tộc ở Đại địa Thần Châu này, là vị thần bảo vệ nhân tộc, hắn nhất định phải che chở cho con dân của hắn. Nếu như các con dân của Đại địa Thần Châu này vì hắn mà phải bỏ mạng hàng loạt, thì đời này hắn có cố sống sót đi chăng nữa thì cũng sẽ sầu não mà ôm uất hận, cuối cùng phát điên hoặc sinh bệnh mà chết.
Thế nên hắn nhất định phải đánh chết đám người Nhan Cô đó, bây giờ hắn chỉ có hai con đường, hoặc là tham ngộ sát chiêu của Sát Đế, hoặc là lấy bộ Thần Thi kia. Như vậy thì sức lực chiến đấu của hắn mới có thể nâng cao lên, mới có cơ hội đánh chết đám người Nhan Cô, Quân Hồng Diệp gì đó.
Tham ngộ sát chiêu của Sát Đế thì có thể tham ngộ lúc trên đường đi, không ảnh hưởng cái gì, đi Cổ Thú giới phải cần mười mấy ngày, vừa lúc tham ngộ thử. Nếu như không tham ngộ được thì hắn chỉ có thể dùng chiêu mạo hiểm, xuống dưới Thần Long Trì luyện hóa bộ Thần Thi không đầu kia xem sao.
Sau khi tới Mộc Ngục, hắn không truyền tống tới thành Kim Cương, cũng không đi gặp đám người Bạch Thu Tuyết. Lục Ly chỉ sai người đưa tin đến cho Kha Mang, bảo Kha Mang tới thành Thiên Dạ chờ.
Sau khi đến thành Thiên Dạ, Lục Ly không nói chuyện nhiều với nhóm Dạ Lạc tìm gặp mình, chờ Kha Mang tới thì hắn tiến vào Thiên Tà Châu, nhanh chóng bay về hướng Thông Thiên Sơn ở phương xa, rất nhanh sau đó đã biến mất ở phía xa nơi cuối trời.
Hỏa Ngục, Mộc Ngục đều có truyền tống trận nên hầu như không mất nhiều thời gian của Lục Ly. Sau khi vào Thổ Ngục, Lục Ly phải dựa vào Thiên Tà Châu để đi đường.
Tuy nhiên, Thiên Tà Châu rất nhanh, từ đây đi tới lối vào Thủy Ngục mất bốn năm ngày, từ Thủy Ngục đi vào Cổ Thú giới cũng chỉ mất bốn năm ngày, tốn nhiều nhất một tháng để đi qua đi lại.
Sau khi Lục Ly vào Thổ Ngục, hắn xác định phương hướng và khống chế Thiên Tà Châu bay đi. Bất chấp cơ thể còn chưa hồi phục của mình, hắn bước vào trạng thái cảnh giới Không Linh và bắt đầu lĩnh hội sát chiêu của Sát Đế.
Đoạn thời gian trước, hắn đã nhiều lần tung ra sát chiêu của Sát Đế, theo lý mà nói hắn có cơ hội rất lớn để lĩnh hội được sát chiêu của Sát Đế. Đương nhiên không ai có thể đảm bảo điều này, dù sao Sát Đế là cường giả siêu cấp Thần Giới, cho dù hắn tạo ra sát chiêu đơn giản như thế nào, cũng sẽ không để mọi người lĩnh hội được đơn giản như vậy.
Bốn năm ngày trôi qua trong nháy mắt, cảm giác thời gian bên trong Không Gian Chi Cảnh trôi qua quá nhanh, lúc Hòa Nguyệt đánh thức hắn, Lục Ly nghĩ chỉ mới trôi qua nửa ngày.
- Năm ngày hả?
Lục Ly hơi bất ngờ, dùng thần niệm dò xét bên ngoài, phát hiện phía xa mơ hồ có thể nhìn thấy một tòa ngọn núi to lớn, hắn cay đắng nở nụ cười. Thời gian năm ngày, hắn không lĩnh hội được cái gì, sao lại trôi quá nhanh như vậy?
Sau khi đến Thông Thiên Sơn, cơ thể hắn bay ra đi vào Thủy Ngục, xác định phương hướng xong mới nhanh chóng để Thiên Tà Châu tiếp tục bay, lúc này hắn mới có thời gian hỏi:
- Tình hình của Thần Châu Đại Địa thế nào?
- Tạm ổn!
Câu trả lời của Hòa Nguyệt khiến Lục Ly thở phào nhẹ nhõm, Hòa Nguyệt nói:
- Những Hóa Thần cường giả kia đã ra đi, khống chế không ít cường giả và quân đội, bắt đầu tập hợp con dân nhân tộc. Thành Xích Nguyệt, thành Thần Khải, thành Vấn Tiên, ba nơi này đã tập hợp hơn mấy nghìn vạn nhân tộc, ước tính sau một hoặc hai tháng, mấy ức con dân nhân tộc sẽ được tập hợp lại.
- Đám khốn nạn này!
Lục Ly nghiến răng chửi một cậu, nắm chặt nắm đấm, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.
Hòa Nguyệt dừng một chút, không dám dấu diếm tin tức, tiếp tục bẩm báo:
- Đại nhân, Hóa Thần cường giả của thành Thần Khải và thành Vấn Tiên tương đối thô bạo, chia rẽ chém giết không ít người, có mấy cái thành nhỏ còn bị cường giả cấp Hóa Thần san bằng, ước chừng chết hơn mấy nghìn vạn con dân.
Lần này Lục Ly không có mắng chửi nữa, nhưng sắc mặt lại dữ tợn hơn, toàn thân liên tục tỏa ra sát khí.
Trong lòng Giải Trãi Vương và Hòa Nguyệt đều nổi lên sự sợ hãi, sợ rằng Lục Ly không khống chế nổi bản thân mình tiêu diệt hai người. Vẻ mặt của Kha Mang cũng vô cùng khó coi, dù sao hắn cũng là người của Đấu Thiên giới, đám Hóa Thần kia lại dám ở Đấu Thiên giới tùy ý tàn sát.
- Phù!
Lục Ly hít một hơi thật sâu, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại nhanh chóng tiến vào trạng thái cảnh giới Không Linh bắt đầu tu luyện.