Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Chỉ có kẻ hèn nhát mới than trời trách đất, còn cường giả thực sự sẽ cố gắng trở nên mạnh hơn, dựa vào thực lực của mình để giải quyết vấn đề. Thế giới này không tin vào nước mắt, chỉ tin nắm đấm và thực lực.
Lại bốn năm ngày bế quan nữa trôi qua, Lục Ly lại bị đánh thức, vẻ mặt tràn ngập ảm đạm, hiển nhiên là bế quan mấy ngày nay không có kết quả gì.
Thần niệm của hắn bay ra, cẩn thận xác định khung cảnh xung quanh, lượn lờ một hồi lâu mới tìm cửa ra vào Cổ Thú giới.
- Kha Mang, đi mở phong ấn!
Cửa ra vào bên này bị Kha Mang phong ấn, lúc này Lục Ly mới mang hắn đưa tới đây. Sau khi Kha Mang bị truyền tống ra ngoài, hắn ung dung mở phong ấn.
- Đi vào!
Lục Ly dẫn Kha Mang vào cửa truyền tống, xuất hiện bên trong Long bảo. Hắn đưa Giải Trãi Vương và Hòa Nguyệt ra ngoài, để họ đi ứng phó tình hình bên ngoài. Hắn không muốn nhìn thấy một Thú tộc nào của Cổ Thú giới.
- Kha Mang, ta lại bế quan mười ngày, mười ngày nữa đánh thức ta!
Luyện hóa Thần Thi không đầu quá nguy hiểm, nếu không tốt e rằng sẽ làm bạn với Thần Thi không đầu. Bọn người Nhan Cô còn chưa giết người theo quy mô lớn, cho nên Lục Ly vẫn còn một ít thời gian, hắn muốn cho bản thân mình mười ngày cuối cùng để xem liệu hắn có thể lĩnh ngộ được sát chiêu của Sát Đế không.
Lục Ly tiến vào Thiên Tà Châu, Kha Mang canh giữ, Giải Trãi Vương ra ngoài gặp vài vị trưởng lão của Cổ Thú tộc còn ở lại trấn thủ. Cường giả của Cổ Thú giới đều bị đánh chết, cả gia tộc bị tiêu diệt nhưng lại không náo loạn, bên trong lại rất bình tĩnh.
Mười ngày sau, Kha Mang công kích Thiên Tà Châu đánh thức Lục Ly, sau đó một cơ thể hiện ra bên ngoài, vẻ mặt không vui không buồn, nhưng trong mắt hiện lên sự thất vọng và chua xót.
- Xem ra, ta và sát chiêu của Sát Đế không có duyên rồi!
Lưu Ly khẽ thở dài, lần này tham ngộ trong hai mươi ngày, hắn vẫn không thu hoạch được gì. Có vẻ như hắn cùng sát chiêu giết địch không có duyên hoặc là do cảnh giới trước mắt của hắn không có cách nào tham ngộ được.
- Không nghĩ nữa!
Lục Ly lắc đầu, gạt sát chiêu của Sát Đế sang một bên, đặt hy vọng lên Thần Thi không đầu.
Hắn đưa mắt nhìn về phía Kha Mang hỏi:
- Ngươi đã thu thập xong bí thuật luyện thi mà ta nói chưa?
Sau khi trở về từ Cổ Thú giới lần trước, Lưu Ly thuận miệng nói một câu, hắn nhớ rõ một chút về phương diện bí thuật của Cổ Thú giới. Kha Mang không làm hắn thất vọng, từ trong không gian giới lấy ra hai quyển bí tịch đưa cho Lục Ly, sau đó nhìn Lục Ly có chút lo lắng nói:
- Thánh Chủ, ngài thật sự muốn mạo hiểm sao?
- Ta không còn sự lựa chọn nào khác...
Lục Ly cười khổ, phất tay để Kha Mang đừng nói nữa, hắn tập trung xem xét hai quyển bí thuật này, đây là bí thuật được chủng tộc thượng cổ nghiên cứu ra.
Hai bí thuật này không hề phức tạp, luyện thi thực ra không khác gì luyện chế khôi lỗi, thi thể chỉ là một loại khôi lỗi đặc biệt thôi.
Lục Ly lựa chọn một loại bí thuật luyện thi tương đối cao cấp, bí thuật này cần luyện chế Thi Hồn Phù. Sau khi luyện chế ra loại phù văn này trực tiếp đánh vào thi thể, chỉ cần đánh vào một trăm linh tám Thi Hồn Phù thành công, sẽ lập nên tinh thần liên hệ, lập tức có thể khống chế thi thể này một cách nhẹ nhàng.
Lựa chọn loại bí thuật luyện thi này, vì Lục Ly suy nghĩ tới an toàn. Hắn có thể đứng ở xa phóng ra Thi Hồn Phù, như vậy sẽ không cần đứng quá gần Thần Thi không đầu, sẽ không bị khí huyết mạnh mẽ của Thần Thi trấn áp mà chết.
Lục Ly suy nghĩ trong một canh giờ, hắn quát khẽ:
- Giải Trãi Vương vào đây, giúp ta đi thu thập một vài thứ.
Thi Hồn Phù liên tục cần một chút linh tài đặc biệt, mà hình như Cổ Thú giới không có những linh tài này, như vậy phiền phức lớn rồi, hắn phải trở lại Mộc Ngục tìm Chấp Pháp Trưởng Lão hoặc Lục Chính Dương để có được.
Cũng may luyện chế Thi Hồn Phù linh tài mặc dù rất đặc biệt, nhưng Cổ Thú giới rất lớn, Giải Trãi Vương đi một vòng trong hai canh giờ đã mang về những linh tài mà Lục Ly cần.
- Luyện chế Thi Hồn Phù!
Lục Ly tự giam mình bên trong tòa thành bảo, hắn quyết định trong vòng ba ngày dùng hết khả năng để luyện chế ra Thi Hồn Phù hoàn chỉnh, ba ngày sau phải xuống Thần Long Trì để luyện hóa Thần Thi không đầu kia.
Quả nhiên Thi Hồn Phù luyện chế rất đơn giản, chỉ là tiêu hao không ít tinh Thần Lực của Lục Ly, hắn tốn hai ngày luyện chế ra không ít Thi Hồn Phù. Sau đó hắn nghỉ ngơi một ngày cho thật tốt rồi ngày thứ ba xuất quan.
- Kha Mang, ta đi xuống!
Bên trong Thăng Long Đạo, Lục Ly để Kha Mang mở ra cấm chế, hắn cẩn thận suy nghĩ giao phó nói:
- Nếu như bên dưới xảy ra tình huống quá kinh khủng, có thể là do Thi Hồn Phù của ta đã vỡ vụn, vậy ngươi phải lập tức chạy ra khỏi Cổ Thú giới, đồng thời hủy đường hầm đi. Trở về Mộc Ngục nói với Chấp Pháp Trưởng Lão, bảo bọn họ sống sót thật tốt ở Mộc Ngục.
Vù!
Sau khi nói xong, Lục Ly nhảy vào sơn động sâu không thấy đáy kia, biến mất trước mắt của Kha Mang.
Dưới đáy Thần Long Trì sâu hai vạn trượng, có một cung điện ngầm, cung điện kia bị phong kín hoàn toàn, bên trong có một Thần Thi không đầu màu hoàng kim.
Chuyện quỷ dị như vậy, từng khiến cho Lục Ly và Chấp Pháp Trưởng Lão kinh nghi thật lâu. Thần Thi có uy áp kinh khủng nên hai người cũng không dám đi dò xét nhiều, cũng không dám có hi vọng xa vời là có được Thần Thi.
Bây giờ Lục Ly bị ép đến đường cùng, hắn cũng chỉ có thể thử mạo hiểm một lần. Sau khi vào sơn động, cả người hắn căng chặt, tốc độ không dám quá nhanh.
Trải qua thời gian dài như vậy, thương thế của Lục Ly đã sớm khôi phục, hắn còn luyện hóa một thứ khác là chiến giáp Bán Thần Khí. Tuy nhiên giờ phút này mặc vào mười cái chiến giáp Bán Thần Khí, Lục Ly cũng không cảm thấy an toàn.
Từ từ đi xuống, trong lòng Lục Ly vô cùng khẩn trương, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, sau lưng cũng bị mồ hôi thấm ướt, nhưng ánh mắt của hắn lại rất kiên định, bởi vì hắn đã không còn đường lui.