Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đám người Trần Vô Tiên theo sau Nhan Cô, chặng đường kéo dài nửa canh giờ, Hòa Nguyệt tới bên này sau đó thả ra rất nhiều Tử Thể, quản chế toàn bộ Đại địa Đông Doanh.
Hòa Nguyệt biết rõ hành tung của đám người kia như lòng bàn tay, báo cáo nói:
- Đến thành Ma Vu rồi, nhanh thôi bọn họ sẽ không có cách nào truyền tống, chỉ có thể bay tới bên này.
- Tốt!
Lục Ly chuẩn bị ở đây ôm cây đợi thỏ, đám người kia muốn trở về vì nơi này là có sẵn lối đi. Nếu không bọn họ phải mất một thời gian lâu dài để tạo ra một lối đi khác nữa, hơn nữa cũng không phải ai cũng có thể phá hủy hàng rào không gian đúng không?
Nhân lúc còn thời gian, Lục Ly lấy Mộc Nguyên châu ra, đây cũng là Thần Khí nha nhưng hắn còn chưa biết dùng như thế nào. Tuy nhiên hắn xem cách Nhan Cô dùng, hình như có thể giải độc trị thương, còn có thể biến thành tấm chắn phòng ngự đúng không? Thần Khí quả nhiên không bình thường nha.
Sau khi Nhan Cô chết Mộc Nguyên châu này lập tức biến thành một hạt châu, một viên rất nhỏ, chỉ lớn như trứng gà vậy, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu xanh lá, cầm trong tay vô cùng thoải mái.
Theo lý mà nói Nhan Cô chết đi, thứ này đã biến thành vật vô chủ, tinh thần ấn ký của Nhan Cô biến mất, luyện hóa rất dễ. Lục Ly thử dùng Huyền lực luyện hóa, hạt châu này cũng dần dần bắt đầu sáng lên, Lục Ly cảm ứng một chút trong lòng hơi bình tĩnh.
Tốc độ luyện hóa của hạt châu này rất chậm, nhưng chỉ cần có thể luyện hóa, thì đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi, theo hắn tính toán thì tối đa một tháng là có thể luyện hóa xong.
- Hả?
Lục Ly đang suy nghĩ chuyện Mộc Nguyên châu, Hòa Nguyệt phát ra một tiếng kinh ngạc khiến hắn thức tỉnh, Hòa Nguyệt nhìn Lục Ly giải thích:
- Bọn họ tách ra, Quân Hồng Diệp và Phùng Vạn Hổ không có dẫn người bay tới bên này, còn Trần Vô Tiên thì mang theo một nhóm người tiếp tục bay tới bên này.
Mày Lục Ly cau lại, hỏi:
- Quân Hồng Diệp và Phùng Vạn Hồ bay về hướng nào rồi? Bọn họ định bay đi đâu vậy?
Hòa Nguyệt xem xét nói:
- Bọn họ bay về phía tây, không biết định đi đâu. Mang theo năm Hóa Thần, còn Trần Vô Tiên thì mang theo mười mấy Hóa Thần bay tới bên này, khoảng mấy canh giờ nữa là bay tới bên này.
- Chẳng lẽ ngọc phù bản mạng của Nhan Cô nằm trong tay bọn họ à?
Lục Ly cau mày suy nghĩ một chút, sau đó phất tay:
- Ngươi triệu tập một số Tử Thể ẩn nấp trong con đường bọn họ đang đi, giám sát bọn họ hết một đường.
Hòa Nguyệt gật đầu nhắm mắt lại bắt đầu sắp xếp, Lục Ly suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy không an toàn, hắn đi vài vòng bên trong sơn cốc sau đó nói:
- Đừng ở chỗ này ôm cây đợi thỏ nữa, chúng ta lập tức đi tìm Trần Vô Tiên, sau khi giết chết bọn họ, rồi đi truy giết Quân Hồng Diệp và Phùng Vạn Hổ.
Mệnh lệnh của Lục Ly không ai dám chất vấn, Lục Ly lấy ra Thiên Tà Châu thu Kha Mang và Hòa Nguyệt vào, để Thiên Hồ Vương, Giải Trãi Vương ở xung quanh giám sát, lỡ đâu rơi vào tình huống đặc biệt gì còn có thể ngăn cản trong chốc lát.
Thiên Tà Châu nhanh chóng bay đi, có Hòa Nguyệt hướng dẫn Lục Ly bất cứ lúc nào cũng có thể nắm rõ hành tung của đám người Trần Vô Tiên. Tốc độ Thiên Tà Châu không tệ, đám người Trần Vô Tiên bên kia bay tới một hướng, cho nên phi hành vẻn vẹn hơn một canh giờ, Hòa Nguyệt mở miệng nói:
- Ở phía trước, cách hơn mười vạn dặm, nhiều nhất thời gian ba cây nhan là có thể tới bên này.
- Tốt!
Thân thể Lục Ly từ bên trong Thiên Tà Châu bay ra, đứng trên một đỉnh núi cao, lẳng lặng chờ đợi đám người Trần Vô Tiên đến.
Bổn mạng châu của Lục Ly xuất hiện, còn bắt đầu ngưng tụ ra một ít người đá, sau khi hắn ngưng tụ ra mười mấy người đá, phía trước lập tức truyền đến tiếng phá vỡ, đám người Trần Vô Tiên tới.
Ầm!
Thu toàn bộ người đá vào bên trong không gian giới, ánh mắt Lục Ly hướng tới nơi xa, từng điểm đen nhanh chóng phóng to, tổng cộng có mười ba người, Trần Vô Tiên bay ở đầu đoàn người.
- Hả?
Thần niệm Trần Vô Tiên luôn luôn dò xét bốn phía, khi hắn cách bên đó hơn mười dặm đã dò xét ra điều bất thường rồi. Hắn dò xét thấy một người thanh niên mặc áo bào trắng đứng ở đỉnh núi bên đó, tóc trắng tung bay tùy ý, hắn còn nghĩ rằng mình dò xét sai rồi, hai mắt mở to.
- Lục Ly!
Trần Vô Tiên ngừng ở giữa không trung, những người còn lại cũng dò xét theo, sắc mặt mọi người thay đổi. Lúc ở thành trì bên kia, bởi vì truyền tống trận bị hủy, đám người Quân Hồng Diệp hoài nghi bên này đã xảy ra chuyện, không nghĩ tới thật sự đã xảy ra chuyện.
Theo lý mà nói lúc này Lục Ly nên ở Đại địa Thần Châu, cho dù không có ở đó thì cũng sẽ ở Thí Ma chiến trường, bây giờ lại xuất hiện ở đây, hơn nữa dù bận vẫn ung dung giống như đang chờ bọn hắn rất lâu rồi.
- Chẳng lẽ Nhan Cô chết rồi à?
Đôi mắt Trần Vô Tiên chớp tắt, đầu tiên chắc là Lục Ly đuổi giết Nhan Cô đúng không, Thiên Tà Châu ở trong tay Nhan Cô. Nếu như Nhan Cô đã bị giết, vậy xem ra bọn họ cũng lành ít dữ nhiều rồi.
Những suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Trần Vô Tiên, một lát sau hắn dặn dò với người phía một tiếng, mang theo một nhóm người chậm rãi bay đi, khi tới ngọn núi nhỏ phía trước cách Lục Ly mười dặm Trần Vô Tiên ngừng lại, hắn trầm giọng mở miệng nói:
- Lục Ly, Cửu Giới và bao gồm mười mấy giới nhỏ xung quanh, ngươi là người trẻ tuổi có thiên tư tốt nhất mà ta từng thấy. Năm đó làm kẻ địch với ngươi, là quyết định sai lầm nhất của lão phu. Giữa chúng ta, còn có thể làm hòa không?
Phong thái của Trần Vô Tiên hạ xuống vô cùng thấp, thậm chí mang theo một chút khẩn cầu, nếu như lời nói này của Trần Vô Tiên truyền ra cưu giới mà nói... Chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn.
Trần Vô Tiên vậy mà ăn nói khép nép với một người trẻ tuổi như thế, đây là Trần kẻ điên, Trần lão ma có uy danh hiển hách trong Ma Hoàng Giới sao?
Trần Vô Tiên muốn đàm phán hòa bình, hy vọng Lục Ly sẽ tha cho hắn một con đường sống.
Chính bản thân Lục Ly cũng không có ngờ tới, không phải tất cả Ma Hoàng Giới đều là người điên sao? Sao Trần Vô Tiên này lại hèn nhát như vậy?