Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lần này hắn sử dụng công pháp cao thâm, xung quanh trường kiếm xuất hiện sức mạnh hủy diệt màu đen, để xem có thể phá vớ phòng ngự của Thần Thi hay không.
Ầm!
Không ngoài ý muốn là Nhan Cô bị đánh bay, trường kiếm chém vào trên người Thần Thi lại không lưu lại chút dấu vết nào, giống như thần thí kia của hắn làm từ gỗ bình thường vậy.
Dừng lại Lục Ly, ta cho ngươi Thiên Tà Châu!
Nhan Cô thấy Thần Thi sắp bay tới, vội hét lớn:
- Ngay cả Mộc Nguyên châu trong tay ta cũng có thể cho ngươi, ta còn có thể yêu cầu Nhan gia cho ngươi Thần Nguyên, Thần Nguyên là thần vật rất có lợi trong tu luyện.
Lục Ly không mảy may dao động mà lạnh băng trả lời:
- Không cần đâu, chờ ngươi chết rồi thì Thiên Tà Châu và Mộc Nguyên châu sẽ là của ta. Còn về phần Thần Nguyên mà ngươi nói... Ta sẽ tới Thần Giới lấy, chờ ta giết sạch Nhan gia, toàn bộ thần vật đều là của ta.
Lần này Thần Châu đại địa đã chết mấy nghìn vạn nhân tộc, khoản nợ máu này không thể nào không đòi lại, cộng thêm nếu hắn không giết tới Cửu giới thì sớm muộn gì bọn họ cũng quay trở lại trả thù. Đại chiến là chuyện không thể tránh khỏi, vậy không bằng đặt chiến trường ở Cửu Giới, người chết cũng không phải con dân của Đấu Thiên giới.
Ầm!
Thần Thi đánh ra một quyền, đánh bay Nhan Cô lần nữa, Lục Ly nhướng mày, trong lòng hạ lệnh với Thần Thi:
- Đứng đánh vào tấm khiên đó nữa, tấn công thẳng vào Nhan Cô đi!
Thần thi là con rối, mặc dù tâm ý tương thông với hắn, nhưng lại không có bất kỳ kỹ thuật chiến đấu, cho nên Lục Ly chỉ có thể ra lệnh khác đối với hắn.
Vù Vù Vù!
Thần Thi bay lên lần nữa, Nhan Cô lại giơ cái khiên lên nhưng lần này Thần Thi đã nhận được mệnh lệnh thông minh của Lục Ly rồi. Ngay khi nắm đấm chạm vào lá chắn, hắn đột nhiên thay đổi quyền nắm lấy cái khiên, rồi bất chợt vung lên, một chân quét ngang qua đá bay Nhan Cô ra ngoài.
- Ném cái khiên lại đây!
Lục Ly vui mừng, Thần Thi quăng cái khiên về phía Lục Ly bên này, thân thể bay tới, nấm đấm hung hăng đánh tới Nhan Cô.
- Không, Lục Ly, ngươi không thể giết ta...
Mắt Nhan Cô thấy nấm đấm của Thần Thi bay tới, hắn vừa dốc toàn lực chém vào Thần Thi, vừa rống lên giống như bệnh tâm thần:
- Lục Ly, nếu ngươi dám giết ta, tới khi ngươi đi Thần Giới lão tổ nhà ta chắc chắn sẽ chém ngươi thành trăm mảnh!
- Giết!
Lục Ly thốt lên một chữ lạnh như băng, Thần Thi không nhìn trường kiếm mà Nhan Cô chém tới, bất chợt đánh tới, tầng tầng lớp lớp trong cơ thể Thần Thi bị nện bay. Cơ thể đang bay giữa không trung đột nhiên miệng phu ra máu tưới, chiến giáp trước ngực vỡ nát toàn bộ, bên trong rõ ràng có thể thấy bị lõm xuống.
- Ồ?
Lục Ly hơi hơi kinh ngạc, cơ thể Nhan Cô có phòng ngự mạnh mẽ như vậy sao? Phải biết rằng lúc trước Thần Thi tấn công toàn dùng một quyền đánh nổ tung kẻ địch.
- Lục Ly, đừng giết ta, chúng ta bàn bạc lại!
Nhan Cô vừa kinh hoàng chạy trốn, vừa rống to, tâm của Lục Ly lại vững như sắt, Thần Thi không nhận được mệnh lệnh bay đi nên ung dung đuổi theo Nhan Cô, sau đó dùng một quyền đập vào trên đầu Nhan Cô.
Bùm!
Đầu Nhan Cô nổ tung, máu văng tung tóe đầy trời, một cơ thể không đầu bay ra, rơi xuống bên trong khe núi phía trước khiến cho ngọn núi nhỏ sụp xuống.
Thân thể Lục Ly bay đi, tìm được không gian giới của Nhan Cô, sau đó ung dung luyện hóa, hắn lấy Thiên Tà Châu ra rồi vừa lòng nở nụ cười, cuối cùng Thiên Tà Châu cũng đoạt lại được.
Phong Sinh Thủy Khởi(*): tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc.
- Hù hù...
Lục Ly lấy Thiên Tà Châu về, không có xem không gian giới của Nhan Cô, bị tiếng kêu của Âm Quỳ thú hấp dẫn. Hắn nhìn lướt qua, đúng lúc nhìn thấy Chu Hải bị Âm Quỳ thú dùng một móng vuốt đánh bay, trong miệng hắn điên cuồng phun máu tươi.
Âm Quỳ thú nuốt chửng Ngân Long Vương và cơ thể Tam Túc Kim Thiềm thú, thực lực đã vượt qua Hóa Thần trung kỳ, so với Hóa Thần hậu kỳ đỉnh phong thì còn kém chút, nhưng đối phó với Hóa Thần tiền kỳ là không thành vấn đề.
Lục Ly cau mày nhìn Chu Hải mấy lần, mang theo Thần Thi tới bên kia, tới bên cạnh hắn thấy Chu Hải bị một chân Âm Quỳ thú đè dưới đất, thân thể hắn đã bị thương rất nặng, Lục Ly mở miệng nói:
- Cho ngươi một cơ hội, làm nô dịch cho ta mười năm, ta có thể tha chết cho ngươi lần này.
Ầm!
Mặt đất nổ tung, Chu Hải bay ra, hắn vừa đối chiến với Âm Quỳ thú, vừa căm tức nhìn Lục Ly nói:
- Tạp chủng nhỏ, ngươi mới bao nhiêu tuổi hả? Nhĩ lão tổ của ta năm nay đã hơn tám trăm tuổi, muốn ta làm nô bộc cho ngươi, ngươi nằm mơ đi.
- Có cốt khí, vậy thì đi chết đi!
Lục Ly không khuyên nhiều nữa, có thể có thêm một hồn nô của Hóa Thần cảnh là chuyện tốt, nhưng nếu như không đồng ý hắn cũng không quan tâm. Bởi vì hắn có Thạch Nhân Thần Lỗi Thuật, có thể tạo ra một trăm người đá, cũng chính là một trăm Hóa Thần.
Ầm Ầm Ầm!
Âm Quỳ thú không ngừng tấn công, nó còn chưa phóng thích thần phú thiên phú của nó, trong giống như một con mèo đang đùa giỡn với một con chuột vậy, Chu Hải mỗi lần bay tới điều bị nó dùng một móng vuốt đánh bay. Nếu như muốn trốn nó mở ra hai cánh, ung dung đuổi theo, sau đó dùng một móng vuốt vỗ xuống!
Lục Ly nhìn một hồi rồi hạ lệnh cho Âm Quỳ thú:
- Giết hắn đi, đừng đùa nữa!
- Hù hù...
Âm Quỳ thú hét lớn, sử dụng thần thông thiên phú, móng vuốt nhanh như chớp đánh liên tiếp về phía Chu Hải ba lần, đầu Chu Hải bị đánh rách tả tơi, hoàn toàn chết đi.
Lục Ly bay qua thu chiến giáp Bán Thần Khí và không gian giới của Chu Hải, cũng thu hồi Âm Quỳ thú và Thần Thi, bay tới dãy núi ở phía xa.
- Thánh chủ!
- Đại nhân!
Kha Mang, Hòa Nguyệt, Thiên Hồ Vương bên trong dãy núi thấy Lục Ly bay tới vội vàng khom người hành lễ, cảnh chiến đấu mới vừa rồi mọi người điều thấy, Hòa Nguyệt thì không có biểu hiện gì, Thiên Hồ Vương lại bị hù dọa. Nhan Cô bị đánh chết dễ dàng như thế sao? Nàng cảm thấy Lục Ly sâu không lường được.
Lục Ly hơi gật đầu, ánh mắt nhìn Hòa Nguyệt hỏi:
- Đám Trần Vô Tiên, Quân Hồng Diệp đến đâu rồi?