Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1512 - Chương 1500: Tru Diệt

Bất Diệt Long Đế Chương 1500: Tru diệt

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Đấu Thiên giới có đại sư cấm chế trận pháp!

Bình thường xây dựng truyền tống trận vượt qua khoảng cách xa mất thời gian rất lâu, nhưng nếu có đại sư cấm chế trận pháp thì thời gian lập tức có thể rút ngắn gấp mấy lần.

Lúc trước hắn luôn nghĩ tới chuyện của Thiên Tà Châu, nghĩ tới Lục Ly có thể truy sát hay không, lại không nghĩ rằng Lục Ly đã sớm dàn xếp hết rồi. Khó trách lại dễ dàng đưa Thiên Tà Châu cho hắn, bây giờ nhìn lại Lục Ly vốn dĩ không sợ hắn mang theo Thiên Tà Châu trốn đi Đấu Thiên giới.

- Chu Hải!

Nhan Cô chợt quát ra một tiếng, rồi đột nhiên đánh về phía Lục Ly một luồng sáng, sau đó thân thể hắn nhanh như chớp lui về phía sau, hắn đẩy Chu Hải hướng về phía Lục Ly.

- Lục Ly, chết đi!

Chu Hải biết hắn chắc chắn chết không thể nghi ngờ, chỉ có thể liều mạng rống to, cố gắng giúp Nhan Cô kéo dài thời gian để giúp Nhan Cô chạy trốn.

- Chỉ dựa vào ngươi sao? Còn chưa đủ đâu!

Ấn đường của Lục Ly chợt lóe sáng, Âm Quỳ thú xuất hiện, gầm gừ phóng tới Chu Hải. Lục Ly vốn dĩ không có ý định ra tay, không gian giới trong tay phát sáng, Thần Thi xuất hiện, bàn tay to của hắn chỉ vào Nhan Cô nói:

- Đi cắt đầu của hắn xuống cho ta.

VÈO!

Chu Hải vốn định chặn thần thi lại, ai ngờ thấy hoa mắt, đột nhiên không thấy Thần Thi đâu, nó hóa thành một luồng sáng dùng tốc độ khủng khiếp đuổi theo Chu Hải.

- Đây là thứ gì?

Mặc dù Nhan Cô đang chạy trốn, nhưng thần niệm vẫn tập trung vào Lục Ly bên này, khi Thần Thi xuất hiện trong nháy mắt hắn đã phát hiện ra ngay. Tuy nhiên không đợi hắn phản ứng kịp, thần thi đã hóa thành một luồng sáng bay đến chỗ hắn, tốc độ khủng bố không ngừng kéo gần hơn khoảng cách của hai người.

Tốc độ của Nhan Cô ở Hóa Thần đỉnh phong không tính là chậm, bởi vì hắn đã lĩnh ngộ được Phong hệ cao thâm, đáng tiếc so với Thần Thi lại không khác gì phi điểu cùng loài bò sát. Đương nhiên trên thực tế cũng không tới mức khoa trương như vậy, mà đó chính là cảm giác của một mình Nhan Cô.

- Trốn không thoát rồi!

Nhan Cô năm nay đã sống hơn một ngàn ba trăm năm, cả đời trải qua vô số chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, hắn nhìn lướt qua cũng biết không thể nào thoát được, chỉ có cách tử chiến thôi.

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Thần Thi không đầu màu hoàng kim kia, sắc mặt trở nên vô cùng cứng nhắc, mặc dù Thần Thi này đã thu liễm hơi thở, nhưng hắn vẫn dễ dàng cảm nhận được thần uy trên người Thần Thi này!

Hắn không biết vì sao Phàm Nhân Giới lại xuất hiện một cỗ Thân Thi, mà nó còn không có đầu, hắn chỉ biết chắc chắn phải dùng toàn lực đối phó, sử dụng sức mạnh mạnh nhất, nếu không có thể sẽ bị Thần Thi này dùng một chiêu đánh chết ngay lập tức.

Trong tay của hắn xuất hiện một viên châu mà lục, đây là Thần Khí mà lần trước sử dụng, sau khi được hắn rót huyền lực vào, lúc này hạt châu sáng lấp lánh đột nhiên biến lớn lên, hơn nữa còn biến hình thành một tấm lá chắn khổng lồ bị Nhan Cô cầm trong tay. Đồng thời tay còn của hắn lại xuất hiện một trường kiếm, bất cứ lúc nào cũng thể tấn công.

Vèo vèo!

Thần Thi như Quỷ Hồn nhẹ nhàng bay tới đây, vẫn không phóng thích bất kỳ đòn tấn công mạnh mẽ khác, chỉ đơn giản giơ nắm tay màu hoàng kim lên, đánh một quyền về phía tấm lá chắn.

- Cút...

Một tay Nhan Cô giữ chặt tấm chắn, tay còn lại giơ kiếm dài lên, chém một đường cong về phía Thần Thi. Khi sử dụng trên trường kiếm kia xuất hiện lôi quang nhấp nháy, cộng thêm âm thanh rít gào của gió lớn, cảm thấy giống như là sấm gió hội tụ gào thét vậy.

Ầm!

Một tiếng nổ nặng nề vang lên, Nhan Cô mang theo tấm chắn bị nện bay một cách dễ dàng, khi trường kiếm kia chém vào trên thân thể Thần Thi lại xuất hiện tia lửa, phát ra tiếng kim loại chạm vào nhau.

- Làm sao có thể?

Nhan Cô dùng thần niệm dò xét Thần Thi, đôi mắt đầy kinh ngạc. Một đòn tấn công toàn lực của hắn rõ ràng không thể nào phá vỡ phòng ngự của Thần Thi không đầu, trên làn da ngay cả một vết thương nhỏ cũng không xuất hiện.

- Năng lượng tiêu hao thật khủng khiếp, xong rồi...

Nhan Cô cảm ứng năng lượng trong viên châu thử trong lòng lập tức hoảng hốt, hắn cũng không do dự quá lâu, nhanh chóng quát lên:

- Lục Ly, kêu hắn dừng lại, chúng ta nói chuyện một chút!

Thân thể Lục Ly bay đến, trong hạ lệnh dừng lại với Thần Thi không đầu, hắn đứng cách đó không xa cười nhạt nói:

- Ngươi nghĩ nói chuyện như thế nào? Không bằng trả Thiên Tà Châu cho ta trước rồi hãy nói được không? Thứ này... Không thuộc về ngươi.

- Hù... Hù...

Bên kia Âm Quỳ thú đang đại chiến với Chu Hải, tuy nhiên rõ ràng là Âm Quỳ thú đang chiếm thế thượng phong, đang chèn ép đánh Chu Hải, đoán chừng không còn bao lâu nữa Chu Hải cũng sẽ bị Âm Quỳ thú giết chết.

Nhan Cô nhìn lướt qua Chu Hải bên kia, lại nhìn thoáng qua Thần Thi không đầu bên cạnh, mặt hắn trở nên nặng nề nói:

- Lục Ly, ngươi nên biết lão tổ nhà ta là Nhan Thiên Cương, ngài ấy là cấp Đại Năng của Thần Giới, thiên tư tuyệt thế như ngươi sớm muộn cũng một ngày có thể bay lên Thần Giới. Nếu như ngươi có thể gia nhập Nhan gia của chúng ta, vậy tới khi ngươi đi Thần Giới lão tổ đương nhiên sẽ chiếu cố ngươi thật tốt, trong thoáng chốc ngươi sẽ phong sinh thủy khởi(*) ở Thần Giới.

- Những lời nói nhảm đừng nói thì tốt hơn!

Vẻ mặt Lục Ly lạnh lùng nói:

- Nếu như ngươi không còn lời nào để nói vậy ta tiễn ngươi lên đường đây.

- Đừng!

Nhan Cô gấp gáp, vội vàng hét lớn:

- Lục Ly, có thể chuyện ở Thần Giới ngươi không biết rõ, loại cấp bậc như Man Thần, Vu Thần ở Thần Giới, dưới tay lão tổ nhà ta đừng nói một vạn, ít nhất tám ngàn. Ở Thần Giới mà không có chỗ dựa là vô cùng dễ chết, mà nếu như ngươi ở đây đắc tội với một Đại Năng ở Thần Giới mà nói... Ngươi đi Thần Giới chỉ có con đường chết...

- Tấn công!

Lục Ly không muốn nghe những nói nhảm nữa, hắn hạ lệnh, thân thể thần thi chợt lóe bay về phía Nhan Cô bên kia đánh một quyền.

Thần niệm của Nhan Cô vẫn luôn tập trung trên người Thần Thi, nên đương nhiên hắn còn phản ứng kịp, nhanh chóng cầm lá chắn màu xanh lá ngăn lại, trường kiếm trong tay không cam lòng mà hung hăng chém vào Thần Thi.

Bình Luận (0)
Comment